Móng tay vừa sơn màu đỏ rượu của Trần Tố Tố gắt gao bấu chặt cánh tay Lục Kỳ, móng tay thật dài trực tiếp đâm vào làn da của cậu bé, mặt đầy tức giận, như là không thể tin con mình lại dám làm trái lời mình.
Làn da của trẻ con rất mong manh, cô ta làm mạnh bạo như vậy, Lục Kỳ đau đến chảy ra nước mắt, mắt to đen nhánh nháy mắt tràn ngập một tầng hơi nước:
“Đau… Mẹ… Đau quá, mẹ làm đau con, buông, buông tay con ra…”
Trần Tố Tố lại mặc kệ, ngược lại còn sử dụng sức lực lớn hơn nữa, vẻ mặt tức giận: “Không phải tao đã nói với mày, cấm mày đụng đến kẹo hay sao? Ông cố nội của mày không thích trẻ con ăn kẹp! Ai cho mày kẹo, nói!”
Thật sự là Lục Kỳ chịu không nỗi nữa, nói đến cùng cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, lập tức đau khóc ra tiếng, liều mạng giãy giụa.
“Mẹ ô ô huhu… Con đau, con thật sự rất đau, mẹ buông con ra…”
Lục Kỳ luôn luôn đều là bé ngoan, chưa bao giờ phản kháng cô ta, vậy mà giờ đây không chỉ ăn kẹo, mà còn dám cãi lại, còn muốn chạy thoát khỏi bàn tay cô ta, quả thực là đứa bất hiếu!
Khẳng định là học hư từ con nhỏ con hoang không mẹ kia!
Trần Tố Tố tức muốn bốc khói, sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Kỳ, nói: “Nhẹ nhàng nói miệng thì mày không nhớ, đau như vậy mới ghim trong đầu!”
Lục Thiên Hoa đứng đó, nhìn con trai mình nước mắt ngắn nước mắt dài, đua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773851/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.