Bà cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn viên kẹo sữa kia, cực kỳ thong thả chớp chớp mắt, lại chớp chớp. Toàn thân như là bị đóng đinh tại chỗ. Đột nhiên, hốc mắt của bà hơi hơi đỏ, không biết tại sao có một luồng khí cày xè chảy dọc sóng mũi, trực tiếp chảy lên hốc mắt. Từ trước đến nay thanh lãnh, mắt đen hiếm khi hiện lên một lớp ướt át như sương mù. Bà hít sâu một hơi, nghẹn ép nước mắt trở về, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười dịu dàng, nhưng giọng nói lại lộ ra nghẹn ngào, dù là rất nhỏ: “… Cô, cô không có buồn…” “Cô gạt con.” Giọng của cô bé thực nhẹ, như là sợ nói quá lớn sẽ dọa Tống Thanh Uyển khóc, ánh mắt đều nhút nhát sợ sệt. Tống Thanh Uyển lại khôi phục cảm xúc, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Thật, cô không có lừa con.” “Cô có.” Cô nhóc loli mở to đôi mắt, bé nhìn Tống Thanh Uyển, nhỏ giọng nói: “Ba nói, cô không vui, ba sẽ không gạt con…” Ba? Tống Thanh Uyển đột nhiên ngơ ngẩn. Sau đó ngẩng đầu, nhìn thằng cháu trai biểu tình nhàn nhạt, phảng phất như chuyện không liên quan đến mình. Lục Quân Hàn từ đầu đến cuối đều rất ít nói chuyện, cách hành sự tác phong của anh khác xa Tống Thanh Uyển. Nếu có người chọc anh không thoải mái, anh sẽ tiên hạ thủ vi cường, mà không phải hao phí thời gian ở chỗ này nói mấy lời vô nghĩa đó. May mắn Lục Thiên Hoa không trêu chọc đến anh, bằng không chết như thế nào cũng không biết. Lúc này, người đàn ông đang cúi đầu gửi tin nhắn, anh bậm môi mỏng, lông mi hơi hơi động, sườn mặt lạnh nhạt đến cực điểm, toàn thân đều lộ ra hơi thở xa cách, làm người nhìn thôi đã thấy sợ. Tóm lại, hình tượng này không hoàn toàn dính dáng gì tới miêu tả một người cha quan tâm chăm sóc người thân trong nhà, anh không bắn chết là may lắm rồi. Tống Thanh Uyển nhìn nhìn nửa ngày, mới thở sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Cô biểu hiện có rõ ràng như vậy không?” Người đàn ông nâng mi mắt, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, không có bất kỳ độ ấm cùng phập phồng, lời nói lại là không chút để ý: “Cô nói đi?” Tống Thanh Uyển biết vừa rồi bản thân mình hơi kích động chút, thở dài: “Haizzz, hết cách, cô… Mẹ nó chứ, chỉ cần vừa thấy Lưu Tuệ Lan và Lục Thiên Hoa, là cô lại nhớ tới anh hai, vừa nhớ tới là tâm trạng của cô nát bét…” Bà nói xong, đột nhiên ngừng lại, nói lên anh hai… Cô sợ tâm trạng của Lục Quân Hàn càng nát bét hơn cả cô. Dù sao cũng là cha con ruột. Tống Thanh Uyển nghiêng đầu nhìn cháu trai của mình. biểu tình của Lục Quân Hàn vẫn rất bình thường, bình thường đến mức không có biểu cảm gì, phảng phất anh không nghe Tống Thanh Uyển nói. Tống Thanh Uyển thở dài. Nếu là anh hai và chị dâu còn sống thì tốt rồi. Nếu bọn họ nhìn thấy Lê Lê, khẳng định sẽ rất thương yêu con bé! Tai nạn năm đó, tuy rằng tuyên bố với mọi người là tử vong, nhưng rốt cuộc anh hai và chị dâu của cô có chết hay không, chỉ sợ chỉ có mình ông nội Lục là biết rõ nhất. Lúc chuyện xảy ra, Lục Quân Hàn và Lục An Nhiên vẫn còn đang học trong trường, mà cô thì đang tiến tu ở nước ngoài, chờ bọn họ tới nhà họ Lục, thì ông nội Lục đã thêu thi thể anh hai và chị dâu thành tro. Tất cả mọi người đều nói, anh hai và chị dâu của cô đã chết. Có lẽ là không tận mắt nhìn thấy thi thể. Cho nên, Tống Thanh Uyển trước sau vẫn cảm thấy, anh hai mình cũng chưa có chết, lại tìm không ra chứng cứ. Nhưng bà luôn có một loại cảm giác, sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ trở về. Cho dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, dù Lục Quân Hàn và Lục An Nhiên đều đã trưởng thành, thậm chí Lục Quân Hàn còn có Lê Lê. Nhưng bà trước sau vẫn tin tưởng vững chắc, anh hai sẽ xuất hiện. **************** Bữa tối qua đi, Tống Thanh Uyển và Lục Quân Hàn bị ông nội Lục gọi vào thư phòng, liên quan, còn có Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố. Phòng khách chỉ còn lại hai đứa trẻ ngồi ở trên sô pha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]