Tống Thanh Uyển đầu tiên là ngẩn ra: “Nước chanh?”
Giọng ông nội Lục nặng nề: “Đúng! Có vấn đề?”
Bà lập tức hoàn hồn, nhanh miệng trả lời: “Không, không có vấn đề…”
Đồ uống đã đến tay, đương nhiên là cũng phải chuẩn bị ghế cho ông nội Lục ngồi. Cũng không thể bắt ông nội Lục đứng uống khơi khơi nhìn cá.
Vì thế, người hầu lại vội vàng mang ghế dựa lại.
Hú hồn chính là, ông nội Lục không có cự tuyệt.
Cô nhóc loli thấy ông cố nội thật sự muốn ngồi chung, đôi mắt sáng sáng, vô cùng vui vẻ.
Bé vội vàng đứng dậy, kéo ghế nhỏ của mình ra, nhường vị trí cho ông cố nội, để tránh ông cố nội phơi nắng bị bệnh: “Ông cố nội, ông ngồi chỗ của Lê Lê nè, nơi này của Lê Lê rất mát! Nắng không chiếu tới đâu!”
Ông nội Lục không tình nguyện ừ một tiếng.
Trên thực tế, tâm trạng của ông đang vô cùng phức tạp.
Nhớ lại mấy tiếng trước, ông ước gì con nhóc lảm nhảm này cách ông càng xa càng tốt, hiện tại lại biến thành tự ông chủ động mò lại đây. Nếu không phải bời vì lũ cá…
Câu cá chẳng khác gì đánh bạc.
Ông tốn rất nhiều thời gian trong ngày ngồi một chỗ chờ đợi cá cắn câu, nếu một con cũng không câu được hoặc là chỉ câu một con cá nhỏ… Thật sự rất ảnh hưởng tâm trạng, ông sẽ nổi điên cả ngày hôm đó.
Tâm trạng hiện tại của ông nội Lục cũng giống y như vậy.
Sao ông biết bên kia cũng không có con cá nào cắn câu kia chứ!
Thật vất vả thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773840/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.