“Cô đi trước đi. Xử lý xong chuyện ở đây, con sẽ dẫn con bé qua!”.
Ánh mắt Lục Quân Hàn rất lạnh, dường như có thể khiến người ta đông lại thành băng, ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ngồi trên xe lăn như vậy, xử lý chuyện gì thì không cần nói cũng biết.
Vệ sĩ sau lưng thiếu niên cũng căng thẳng theo.
Hứa Từ Dạ hung hăng đập đầu mình một cái, cho mày lắm mồm này! Cho mày nói lảng sang chuyện khác này!
Bây giờ thì hay rồi!
Vẻ mặt thiếu niên lạnh nhạt, khuôn mặt xinh đẹp không hề có một chút nhiệt độ nào, càng không có bất kỳ sự sợ hãi nào, cậu ta chống lại đôi mắt lạnh lẽo của Lục Quân Hàn, nhàn nhạt nói: “Là tôi bóp con bé, muốn trả thù thì để con bé tự tới, tôi sẽ không đánh trả”.
“Cậu nằm mơ đi!”. Lục Quân Hàn cười lạnh một cái, không chút nể nang châm chọc: “Cũng không tự nhìn lại xem mình là cái thá gì đi! Cậu xứng sao?”.
“Nếu như chú tự đến…”. Thiếu niên nguy hiểm nheo mắt lại, trong lúc bất chợt lại cười: “Vậy thì thử xem, ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu!”.
Bầu không khí giữa hai người căng thẳng đến đáng sợ, như thể một giây tiếp theo là sẽ hoàn toàn nổ tung!
Ngay cả Tống Thanh Uyển cũng không khỏi nhíu mày một cái.
Chỉ có tiểu loli là hoàn hồn lại, căn bản không nghe bọn họ nói gì, chỉ ngẩng cái đầu nhỏ, khuôn mặt trắng nõn hoang mang hỏi: “Ông cụ?”.
Bàn tay nhỏ bé của cô bé kéo ống tay áo Tống Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773822/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.