“Xí, quỷ hẹp hòi!”.
“Hai ta tốt xấu gì cũng là anh em lớn lên với nhau từ nhỏ, bây giờ cho tôi sờ con gái của cậu một cái thì làm sao? Tôi cũng đâu có ăn thịt nó!”.
Nói là nói thế thôi, nhưng Hứa Từ Dạ vẫn tức giận thu tay về, dù sao cái người Lục Quân Hàn mà điên lên thì thật sự sẽ lấy mạng người ta đấy.
Anh ta sẽ không ngốc đến mức nhổ lông trên đầu con cọp đâu.
Hứa Từ Dạ nói xong, dừng một chút, vẫn không nhịn được nhíu mày lại, môi mong hơi cong, cặp mắt đào hoa hiện lên một chút khôi hài:
“Nhưng mà che chở một cô nhóc như thể, đúng là không giống chuyện mà cậu có thể làm nha…”.
Lục Quân Hàn lạnh mặt không nói.
Hứa Từ Dạ cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của anh, như là đã sớm quen rồi, lại cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Nhưng mà thật sự không thể tưởng tượng nổi, một người lạnh lẽo tàn nhẫn như cậu, thế mà có thể sinh ra một đứa con gái đáng yêu như vậy, quả thật không có thiên lý mà!”.
“Cha là người tốt, chú đừng có nói lung tung!”.
Lục Quân Hàn còn chưa lên tiếng, tiểu loli phía sau đã nóng nảy trước, cô bé bị chọc tức chà chà chân nhỏ, nắm quả đấm nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê tỏ vẻ tức giận.
“Chú mà còn mắng cha cháu nữa, cháu…cháu…cháu sẽ mắng lại chú! Mắng chết chú!”.
Tuy cô bé không hiểu “lạnh lẽo tàn nhẫn” là có ý gì, nhưng có thể nghe ra, chú đang mắng cha bé!
Hừ, ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773810/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.