“Không biết!”
Lục Lê lắc đầu, giòn tan nói: “Dù sao chỉ cần ở cạnh ba thì con vui rồi!”
Lục Quân Hàn hơi ngưng bước, nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng sạch sẽ của cô bé, hơi hơi thu hẹp con nhóc, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Bé con này… Miệng rất ngọt. Cũng không biết là học với ai nữa.
Đại sảnh nhà họ Lục rất lớn, cô bé lại nhỏ nhắn, bước chân cũng không lớn, không trong chốc lát, Lục Lê bắt đầu thở dốc. Nhưng vẫn là cưỡng ép bản thân cô gắng đuổi kịp bước chân của ba.
Bé không thể kéo chân sau! Bé chính là tới bảo vệ ba!
Nhưng mà, ba giây sau … Cô nhóc loli nắm tay ba, thở hổn hển lau mồ hôi, vô cùng đáng thương kêu lên: “Ba ơi, con mệt quá, đi không nổi…”
Lục Quân Hàn liếc bé một cái, đang muốn nói đi không nổi thì tìm nơi ngồi nghỉ.
Không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới hình ảnh vừa rồi con bé mềm mụp ghé vào trên vai Tống Thanh Uyển, đôi mắt anh sâu sâu, nhìn gương mặt đầy mồ hôi của bé, dừng một chút, nhỏ giọng không kiên nhẫn nói câu: “Phiền phức”.
Loading...
Tiếp theo cong lưng, một tay bế cô bé lên.
Quả nhiên như Tống Thanh Uyển nói, cơ thể cô bé mềm mụp như cục bột, toàn thân như là không xương cốt, làm người ôm cũng không dám quá dùng sức.
Cô bé thò qua, chóp mũi tràn ngập mùi sữa nồng đậm chỉ có trên người cô bé, mùi ngọt ngào. Người đàn ông nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không nói chuyện, cũng không buông xuống. Lúc ôm bé, ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/158930/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.