Lần trước Lục thiếu coi con người ta như rác rưởi, trực tiếp ném ra đường… Vậy lần này…
Ông thử dò hỏi: “Mang con bé ra ngoài cổng?”
“Tùy tiện.” Lục Quân Hàn không nghĩ nói thêm nữa.
“Trước lúc bắt đầu buổi tiệc, đừng để cho tôi lại nhìn thấy nó.” Nói xong, anh lạnh nhạt giật ống tay áo mà Lục Lê đang nắm chặt ra, đầu cũng không xoay, đi một mạch.
Tay nhỏ rất mềm, sờ lên cùng mềm mại như đậu hủ, dường như chỉ dùng một chút lực sẽ bẻ gãy, ngay cả bản thân anh cũng chưa nhận ra được, sức lực của anh không tự chủ được mà nhẹ hơn vài phần, một chút cũng không làm bé bị thương.
Lục Lê thấy ba cư nhiên đối xử với bé như vậy, đôi mắt vốn đã hàm chứa hơi nước, nháy mắt đã ươn ướt, một giọt lại một giọt nước mắt trong suốt như hạt đậu rơi xuống, làm gương mặt dơ bẩn như mèo đốm giờ càng bẩn hơn.
Bé chạy theo sau ba, nhưng tốc độ đi của ba quá nhanh, bé lại đói lại mệt, căn bản là đuổi không kịp: “Ba, chầm chậm đợi Lê Lê với, ba đừng bỏ con mà, ba ơi! Hu hu hu…”
Lục Quân Hàn bước chân dừng một chút, nhưng vẫn không có quay đầu lại, hướng thẳng vào bên trong mà đi, lưu lại Lục Lê đáng thương vô cùng đứng tại chỗ nhìn bóng dáng ba.
Quản gia lại bị hành động của bé làm ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Lục Lê một cái.
Kết cục này… Thật đúng là… Ngoài dự đoán.
Lục thiếu chỉ làm ông dẫn cô bé này ra ngoài cổng, so sánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/158916/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.