Mạnh Nịnh sợ Khương Diễm đợi lâu, vội vàng dùng khăn khô lau tóc sau đó đeo dép lê chạy xuống. 
Thiếu nữ mặc đồ ngủ, chân còn đeo tất nhung lộ ra làn da trắng nõn, mái tóc còn chưa khô xõa ngang vai, cả người giống như chú mèo lười biếng. 
Khương Diễm đứng yên tại chỗ không động, nhìn cô không chớp mắt. 
Mạnh Nịnh trừng mắt nhìn, giọng nói ấm ức, “Khương Diễm, có phải anh quên em trông như thế nào rồi không?” 
Tuy rằng ánh mắt anh đã khỏi từ một tháng trước, nhưng từ khi xảy ra tai nạn xe tới giờ đã nửa năm, anh không nhìn thấy cô lâu như vậy, liệu có phải quên mất hình dáng cô thế nào rồi không? 
Cho nên, bây giờ mới nhìn mình chằm chằm như vậy? 
Khương Diễm bước lên một bước, ngồi xuống bên cạnh chân cô, tay cầm bắp chân cô, giúp cô chỉnh lại tất. 
Mạnh Nịnh đỏ mặt, ngập ngừng, “Khương Diễm… có rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó.” 
“Ừ.” 
Khương Diễm trầm thấp lên tiếng. 
Anh đứng dậy ôm cô vào trong ngực, ánh hoàng hôn nhạt màu chiếu rọi thần sắc dịu dàng trên mặt thiếu niên. 
Khương Diễm ôm cô rất chặt, khàn giọng nói, “Bây giờ không nhìn thấy em nữa.” 
Mạnh Nịnh chôn mặt trong lòng anh, rầu rĩ, “Anh đang bịt tai trộm chuông à?” 
Khương Diễm híp mắt, tay càng dùng sức ôm cô, “Mông Mông.” 
Hai má Mạnh Nịnh cọ lên áo lông mềm mại của anh, “Ừm?” 
Khương Diễm nói từng chữ, “Em là của anh, anh không cần trộm.” 
Mạnh Nịnh cong môi, cũng ôm chặt hông anh. 
Sau đó Mạnh Nịnh lên lầu thay quần áo. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-be-cung-cua-phan-dien-co-chap/399211/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.