Ở lâu trong bóng tối khiến người ta vô cùng mẫn cảm.
Giây phút này Khương Diễm cảm nhận được đầu ngón tay thiếu nữ chạm vào cúc áo sơ mi vang lên tiếng động rất nhỏ, còn cả hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về cô, giống như lẫn cả hương vị của trái cây dần tiến vào trong chóp mũi.
Mặc dù bây giờ anh không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn có thể mường tượng được hình ảnh trước, làn da thiếu nữ trắng mịn như tuyết, xương quai xanh xinh đẹp, vòng eo nhỏ tinh tế.
Cảnh tượng như vậy từng xuất hiện vô vàn lần trong giấc mộng của anh, thiếu nữ nằm trong lòng anh, mềm mại không có chút khoảng cách.
Trong giấc mộng, anh không thể khống chế nổi lý trí, đành phải để mặc cho mãnh thú nơi đáy lòng muốn làm gì thì làm.
Mà trong hiện thực… nhất là bây giờ, anh thậm chí còn không có cách nào để nhìn thấy cô.
Cả người Khương Diễm nóng như lửa đốt, dây thần kinh như căng hết lên, hầu kết chuyển động đè cổ tay cô lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Mông Mông, đừng nghịch nữa.”
Thiếu niên mím chặt môi, khóe mắt hơi đỏ vô cùng rõ ràng.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh vô cùng nóng bỏng, chạm vào da thịt Mạnh Nịnh khiến cô mờ mịt chớp mắt.
Cô còn chưa làm gì mà?
Vừa rồi cô chỉ cảm thấy anh thật đẹp, muốn chăm sóc anh một chút mà thôi.
Cho nên, Khương Diễm nghĩ gì vậy?
… Cho rằng, cô muốn làm… cái đó với anh sao?
Trong nháy mắt, mặt Mạnh Nịnh đỏ lên, mau chóng rút tay về, nhẹ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-be-cung-cua-phan-dien-co-chap/399208/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.