Trại hè tổng cộng có mười ngày, sau khi kết thúc, từng trường cũng chuẩn bị đi học.
Khương Diễm làm trợ giảng, mấy ngày nay vẫn luôn ở đó.
Nhưng vì mọi chuyện xảy ra tối hôm đó, Mạnh Nịnh và cậu mấy hôm nay cũng không nói gì, hai người gần như rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.
Mấy ngày nay Mạnh Nịnh cưỡng ép bản thân dồn tất cả tinh lực và sự chú ý đặt trên sách vở và cuộc thi, thỉnh thoảng gặp Khương Diễm, cô cũng sẽ rời mắt rất nhanh, vờ như không thấy gì nhanh chóng vùi mình đọc sách.
Lúc lên lớp, thỉnh thoảng cô lại cảm nhận được một ánh mắt lành lạnh dừng trên người mình, mỗi lần như thế, đầu cô sẽ chôn thật thấp, giống như con đà điểu vậy.
Bây giờ chỉ cần nghĩ tới Khương Diễm là tâm loạn như ma, cô không biết nên đối mặt với cậu thế nào, cũng không biết tình cảm nên xử lý ra sao.
Cô nghĩ, chờ trại hè kết thúc, cô cần tĩnh tâm một chút, tìm cơ hội nói chuyện với cậu, hỏi xem cậu nghĩ thế nào.
Ngày đó cậu làm vậy, là vì trả thù, hay vì… thứ gì khác.
Từ lúc cô xuyên sách đến giờ, cô vẫn không thể đoán nổi tâm tư cậu.
Ngày cuối cùng, Giang Văn Nguyệt đứng trên bục giảng bắt đầu phát bài thi.
“Hạng nhất, trung học tư nhân Thịnh Dương Tống Tinh Thần, 126 điểm.
Hạng hai, trung học tư nhân Thịnh Dương Mạnh Nịnh, 124 điểm.
Hạng ba, trung học phụ thuộc đại học Nam Thành Tôn Hạo, 118 điểm.…”
Đợi sau khi phát xong bài thi, Giang Văn Nguyệt nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-be-cung-cua-phan-dien-co-chap/399195/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.