Chương trước
Chương sau
Trại hè tổng cộng có mười ngày, sau khi kết thúc, từng trường cũng chuẩn bị đi học.
Khương Diễm làm trợ giảng, mấy ngày nay vẫn luôn ở đó.
Nhưng vì mọi chuyện xảy ra tối hôm đó, Mạnh Nịnh và cậu mấy hôm nay cũng không nói gì, hai người gần như rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.
Mấy ngày nay Mạnh Nịnh cưỡng ép bản thân dồn tất cả tinh lực và sự chú ý đặt trên sách vở và cuộc thi, thỉnh thoảng gặp Khương Diễm, cô cũng sẽ rời mắt rất nhanh, vờ như không thấy gì nhanh chóng vùi mình đọc sách.
Lúc lên lớp, thỉnh thoảng cô lại cảm nhận được một ánh mắt lành lạnh dừng trên người mình, mỗi lần như thế, đầu cô sẽ chôn thật thấp, giống như con đà điểu vậy.
Bây giờ chỉ cần nghĩ tới Khương Diễm là tâm loạn như ma, cô không biết nên đối mặt với cậu thế nào, cũng không biết tình cảm nên xử lý ra sao.
Cô nghĩ, chờ trại hè kết thúc, cô cần tĩnh tâm một chút, tìm cơ hội nói chuyện với cậu, hỏi xem cậu nghĩ thế nào.
Ngày đó cậu làm vậy, là vì trả thù, hay vì… thứ gì khác.
Từ lúc cô xuyên sách đến giờ, cô vẫn không thể đoán nổi tâm tư cậu.
Ngày cuối cùng, Giang Văn Nguyệt đứng trên bục giảng bắt đầu phát bài thi.
“Hạng nhất, trung học tư nhân Thịnh Dương Tống Tinh Thần, 126 điểm.
Hạng hai, trung học tư nhân Thịnh Dương Mạnh Nịnh, 124 điểm.
Hạng ba, trung học phụ thuộc đại học Nam Thành Tôn Hạo, 118 điểm.…”
Đợi sau khi phát xong bài thi, Giang Văn Nguyệt nhìn về phía Tống Tinh Thần và Mạnh Nịnh, thần sắc còn có chút kinh ngạc.
Đêm qua, bà và mấy nghiên cứu sinh cùng nhau tăng ca làm thêm chấm cho xong bài thi, lại phát hiện mình không có chút ấn tượng nào với hạng nhất và hạng hai.
Lúc lên lớp, bà chưa từng thấy hai người này giơ tay trả lời bài, bà chỉ có ấn tượng với mấy người học trường chuyên Nam Thành, biểu hiện trên lớp vô cùng xuất sắc.
Bà thật sự tò mò hỏi thử Khương Diễm, dù sao bọn họ cũng đều học Thịnh Dương.
Không hỏi thì không sao, sau khi hỏi xong, chính Giang Văn Nguyệt cũng không bình tĩnh nổi.
Ban đầu bà cho rằng hai người kia chỉ tới chơi cho vui, cho nên sau này, hai người không còn làm việc riêng trong lớp, bà cũng không chú ý tới bọn họ.
Kết quả…
Giang Văn Nguyệt thở dài một hơi, nhìn về phía Mạnh Nịnh, thân thiết hỏi, “Cô nghe trợ giảng nói em học ban xã hội, toán học lại tốt như vậy, sao lúc ấy lại chọn ban xã hội?”
Mấy học sinh trường khác nghe xong chửi thề một tiếng, dồn dập nhìn Mạnh Nịnh.
Đây rõ ràng là trại hè Olympic toán, sao lại có học sinh ban xã hội trà trộn vào???
Còn có, cô xinh đẹp như vậy thì thôi đi, vì sao thành tích còn tốt hơn mấy người ban tự nhiên bọn họ???
Mạnh Nịnh đứng dậy, nghĩ tới trợ giảng trong lời Giang Văn Nguyệt, theo bản năng nhìn Khương Diễm một cái.
Thiếu niên cảm nhận được ánh mắt của cô, tấm lưng cứng ngắc, đang muốn nhìn sang thì Mạnh Nịnh kịp thời rời mắt, dịu dàng giải thích, “Bởi vì…”
Ngừng một chút, Mạnh Nịnh đột nhiên nhớ tới, lúc trước nguyên chủ học xã hội chỉ vì lớp chín có thể đập tiền vào thôi.
Khuôn mặt thiếu nữ hơi phiếm hồng, ấp úng hai tiếng, đang muốn tìm một lý do không mất mặt.
Điện thoại Giang Văn Nguyệt đột nhiên rung lên, bà cúi đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt thay đổi, “Được rồi, trại hè hôm nay đã kết thúc, phiền trợ giảng phát giấy chứng nhận, mọi người trở về chú ý an toàn.”
Nói xong nhanh chóng ra ngoài, giọng nói nghẹn ngào, “Hào Hào…”
Học viên ưu tú tổng cộng có mười người, bao gồm Tống Tinh Thần và Mạnh Nịnh.
Lúc Khương Diễm cầm giấy chứng nhận đi tới, trái tim Mạnh Nịnh đập nhanh, còn có chút hoảng sợ và xấu hổ, cô cúi đầu xem lỗi sai trên bài thi, đuôi mắt lại liếc cậu.
Đôi chân thiếu niên thon dài, bàn tay cầm giấy chứng nhận trắng nõn như ngọc, ánh mắt còn muốn nhìn tiếp, cô đột nhiên nhớ ra bọn họ còn đang chiến tranh lạnh.
Mạnh Nịnh đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó, cậu hôn lên trán mình, nhẹ nhàng dịu dàng, giống như lông vũ, hoặc như là kẹo đường.
Hai tai thiếu nữ mơ hồ nóng lên, cô mím môi nhận lấy giấy chứng nhận trong tay cậu.
Cô cảm giác mình thực sự không có tiền đồ.
Khương Diễm mím môi thành đường thẳng, ánh mắt khó nói, bàn tay nắm chặt, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Im lặng vài giây, cậu xoay người tới bên bục giảng lần lượt đọc số thứ tự cho mấy người khác tự lên nhận giấy.
Tống Tinh Thần liếc mắt một cái, đi lên nhận lấy giấy chứng nhận của mình, cười trên nỗi đau của người khác, nhìn Khương Diễm bị mấy nữ sinh vây quanh xin phương thức liên lạc.
Mạnh Nịnh vụng trộm nhìn chằm chằm bục giảng, theo bản năng cắn môi.
Cô nghĩ, nếu Khương Diễm dám cho bọn họ số liên lạc, cô thật sự sẽ không để ý tới cậu nữa.
Tống Tinh Thần cười một tiếng, quay đầu nhìn cô, “Sao ông đây lại ngửi thấy vị chua nhỉ? Có phải… bạn học Mạnh ăn phải dấm rồi không?”
Mạnh Nịnh tức giận trừng mắt với Tống Tinh Thần, “Bạn học Mạnh không thích dấm!”
Tống Tinh Thần hiển nhiên không tin tưởng, cậu ta dựa vào ghế nhỏ giọng hỏi, “Hai người các cậu cãi nhau à? Mấy nay còn không nói chuyện, suốt này nhìn lén đối phương là sao?”
Mạnh Nịnh không muốn trả lời, sửa soạn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Hứa Dịch đang trên đường tới, anh lái xe đón cô về nhà.
“Không nói lời nào chính là thừa nhận.” Tống Tinh Thần cũng không muốn tiếp tục đề tài này, dừng một chút, cậu ta hỏi, “Hai ngày nữa không phải sinh nhật cậu sao? Muốn ông đây chuẩn bị quà không?”
Thần sắc Mạnh Nịnh có chút mờ mịt, thì ra hai ngày nữa chính là sinh nhật nguyên chủ sao?
Vậy chẳng phải… sinh nhật Khương Diễm cũng tới rồi sao?
Tống Tinh Thần nhớ tới sinh nhật năm ngoái của Mạnh Nịnh, cậu nói với cô một câu sinh nhật vui vẻ, trên mặt thiếu nữ lộ ra nụ cười mỹ mãn.
Trong ấn tượng, mùa xuân năm nay Mạnh Nịnh xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều, trên cơ bản rất ít cười, cậu cũng chỉ thấy có một lần.
Khi trước, trong mắt cô che phủ một chút âm u, như là đã sống lâu trong bóng tối, cả người tuyệt vọng đau khổ.
Mà lúc ấy, cậu cho rằng người bị bắt nạt là Hứa Nhiên, cho nên vô cùng ghét Mạnh Nịnh, nhưng bởi vì ánh mắt đó lại cảm thấy không đành lòng.
Sau khi Khương Diễm từ chối mấy nữ sinh, trong đó có người không chết tâm, bắt đầu làm nũng, “Đàn anh, anh cho em số liên lạc đi mà, chúng ta có thể ra ngoài chơi…”
Ý chí thiếu niên sắt đá, nữ sinh phát hiện mình làm nũng không chỉ vô dụng, còn khiến cho cậu càng không thể kiên nhẫn nổi.
Khương Diễm híp mắt, đôi mày tuấn tú càng nhíu sâu hơn, nhiệt độ quanh thân giảm thấp đến đáng sợ.
Ánh mắt cậu âm u, nhìn càng lâu, nữ sinh càng cảm thấy như mình đứng ở vực sâu vô tận, toàn thân nổi da gà.
Mấy nữ sinh xung quanh cũng bắt đầu nhút nhát, “Chúng ta mau về thôi.”
Nữ sinh kia rời mắt, loại cảm giác bị đẩy vào vực thẳm lúc này mới chậm rãi biến mất, bất mãn than thở, “Không cho thì thôi, hung dữ gì chứ, tôi đây còn lạ gì chứ, không phải chỉ là lớn lên đẹp trai thôi sao, trên đời này cũng không phải chỉ có mình anh đẹp trai!”
Mạnh Nịnh vụng trộm quan sát tình huống bên đó, nhìn các nữ sinh tay không ra về, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
Hai giây sau cô ho khan một tiếng, đưa tay đè xuống nụ cười.
Cô nghĩ, ánh mắt nữ sinh kia không tốt cho lắm, ở đâu mà đẹp trai một chút chứ?
Rõ ràng Khương Diễm là người đẹp trai nhất!
*
Ngày nghỉ hè cuối cùng cũng là sinh nhật Mạnh Nịnh.
Ban đêm, một cơn mưa to gió lớn bất thình lình quét qua Nam Thành, bầu trời xanh thẳm nháy mắt mây đen dày đặc, tiếng sấm và tia chớp nặng nề.
Lúc Mạnh Nịnh xuống xe, mưa đã nhỏ dần, cô để người lái xe quay về nhà trước, cẩn thận che chở bánh kem trong ngực.
Cô không có thẻ vào khu nhà Khương Diễm, vốn muốn đến mái hiên, cất ô rồi gọi điện thoại cho cậu xuống đón.
Cách đó không xa, một phụ nữ trung niên tóc tai bù xù gầy trơ cả xương đang ngồi giữa đường, lúc Mạnh Nịnh đi qua bên người bị bà ta nhào tới nắm chặt cẳng chân.
Mạnh Nịnh giật mình cúi đầu chống lại đôi mắt già nua đáng sợ.
Hôm nay Khương Tuệ Như cuối cùng cũng tìm được cơ hội trốn khỏi bệnh viện tâm thần, đi tới nơi trước kia Khương Diễm ở, muốn tìm cậu lại nghe Hoàng Mao nói Khương Diễm bây giờ khác rồi, sớm đã đổi chỗ.
Bà ta bắt Hoàng Mao đưa mình tới nhưng bảo vệ không cho vào, cầu xin mãi bảo vệ mới nhả ra.
Hoàng Mao nói cho bà biết Khương Diễm ở phòng 806, bà ta tới gõ cửa hồi lâu không có người mở, cho rằng Khương Diễm có bên trong nhưng không mở cửa cho mình, bà ta đứng ngoài mắng nửa giờ cuối cùng bị mấy nhà hàng xóm đuổi đi.
Ban đầu Khương Tuệ Như chỉ cho rằng thiếu nữ có chút quen thuộc, không biết đã từng gặp ở đâu, sau khi ôm lấy chân đối phương mới nhớ ra, đây là nhị tiểu thư nhà họ Hứa!
Mạnh Nịnh muốn rút chân mình ra nhưng sức lực người kia quá lớn, giãy giụa nửa ngày cũng không thành công.
Khương Tuệ Như khóc lóc nói, “Nhị tiểu thư, dì Khương đây!
Dì Khương?
Mạnh Nịnh ngừng vài giây, mắt mở to.
Bà ta càng khóc to hơn, “Nhị tiểu thư, cô cho tôi ít tiền đi, tôi không cần nhiều, chỉ cần 2000 vạn, nếu cô không muốn, cô giúp tôi cầu xin đứa con bất hiếu kia đi, tốt xấu gì tôi cũng đẻ ra nó, bệnh viện tâm thần không phải nơi tốt, nếu còn tiếp tục thì sớm muộn tôi cũng chết ở đó, nó không thể đối xử với tôi như vậy!”
Trong lòng Mạnh Nịnh đột nhiên nổi lên hận ý, khiến cho sức lực của cô cũng lớn thêm, Mạnh Nịnh lùi về sau vài bước, “Vậy sao bà lại đối xử với cậu ấy và…”
Chưa nói xong, cô đã ném ô xuống, lấy điện thoại muốn báo cảnh sát.
Khương Tuệ Như nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, “Nhị tiểu thư, cô đã tha thứ cho cái đồ ma quỷ kia, sao lại không thể tha thứ cho tôi chứ?”
“Bà đáng được tha thứ sao?” Mạnh Nịnh bình tĩnh hỏi.
Điện thoại cô sáng lên, nhanh chóng nói, “Xin chào, đây là tiểu khu Tây Hoa Uyển…”
Khương Tuệ Như kịp thời phản ứng được Mạnh Nịnh đang làm gì, quát lớn, “Không được báo cảnh sát.”
Một giây sau, bà ta lấy từ trong túi ra một con dao gọt hoa quả, đâm tới trên mặt Mạnh Nịnh.
Mạnh Nịnh không nghĩ tới trên người bà ta còn mang theo dao, bên kia điện thoại, nữ cảnh sát còn an ủi nói cô đừng sợ, cảnh sát sẽ tới ngay, nhưng một câu cô cũng không thốt ra nổi, thế giới giống như dừng lại, âm thanh cũng không còn.
Cuối cùng cô chỉ kịp nhắm mắt, tùy ý để mưa lạnh lẽo rơi trên mí mắt.
Không biết qua bao lâu, hình như một giây, hình như một phút, hình như là trong khoảng thời gian vô tận, thế giới của Mạnh Nịnh rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường, cô nghe thấy tiếng lưỡi dao lạnh băng đâm vào da thịt.
Cô mở to mắt, một bàn tay trắng nõn cầm lấy cây dao kia, dòng máu đỏ tươi theo mũi dao chảy xuống.
Khương Diễm không để ý đến đau đớn, dùng lực cướp lấy con dao, một chân đạp Khương Tuệ Như ra.
Bà ta nặng nề ngã xuống đất, nhìn ma quỷ từng bước một đi tới bên mình, điên cuồng lắc đầu, “Tao không… tao chỉ muốn dọa nó…”
Nhưng thiếu niên giống như điên rồi, hai mắt đỏ lên, cầm lấy con dao ngồi xuống bên cạnh bà ta, nâng tay lên, mũi dao sắc bén nhắm ngay vị trí trái tim dơ bẩn.
Cậu muốn bà ta chết.
Khương Tuệ Như đã bị dọa đến tiểu ra quần.
Mạnh Nịnh gấp gáp hô to, “Khương Diễm, không được!”
Ánh mắt Khương Diễm dần khôi phục lại, cả người cứng ngắc, động tác trên tay ngừng lại.
Mạnh Nịnh bỏ lại bánh ngọt, nhào qua đoạt lấy con dao trong tay cậu vứt xuống đất.
Cô ôm chặt lấy Khương Diễm đã ướt đẫm, cả người run rẩy sợ hãi nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an cậu, “Khương Diễm, tớ không sao, cậu không được làm vậy, không được…”
Nữ cảnh sát không lừa Mạnh Nịnh, rất nhanh còi cảnh sát đã tới, mang theo Khương Tuệ Như đã bị dọa ngất lên xe.
Lý trí Mạnh Nịnh khôi phục lại, nhìn bàn tay đang chảy máu của Khương Diễm, khóc lóc năn nỉ cảnh sát, “Có thể đưa cậu ấy đi bệnh viện trước không?”
Khương Diễm giơ bàn tay phải lên, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm tới hai má mềm mại trắng nõn của thiếu nữ nhẹ nhàng lau nước mắt, nghẹn họng an ủi, “Đừng khóc, tớ không sao.”
Một người cảnh sát lớn tuổi chỉ vào Khương Diễm, nói với cấp dưới, “Cậu mau lái xe đưa cậu ta tới bệnh viện xử lý vết thương đi.”
Sau đó nhìn về phía Mạnh Nịnh, sắc mặt dịu dàng, “Còn cháu tới cục cảnh sát cùng chú lấy lời khai.”
Mạnh Nịnh gật đầu chạy tới nhặt ô mình lên nhét vào tay Khương Diễm, dặn dò, “Khương Diễm, đợi tớ lấy lời khai xong sẽ tới bệnh viện đón cậu, không được đi linh tinh, ở đó chờ tớ được không?”
Cảnh sát lớn tuổi cười cười hỏi, “Hai đứa là chị em à?”
Khương Diễm cụp mắt, vẻ mặt không rõ, môi mím chặt.
Không đợi cậu mở miệng, Mạnh Nịnh đã vội vàng phủ nhận nói, “Không phải!”
Dừng một chút, cô cúi đầu nói thêm một câu, “Chúng cháu không có quan hệ máu mủ.”
Cảnh sát lớn tuổi nhìn cái là hiểu, cũng không hỏi thêm, mang theo Mạnh Nịnh và mấy người cảnh sát còn lại quay về.
Trên đường tới bệnh viện, Khương Diễm gửi tin nhắn cho Chu Tử Hào.
Miệng vết thương của Khương Diễm khá sâu, khâu cũng mất thời gian, chờ băng bó xong, cậu tìm một nơi yên tĩnh đợi Mạnh Nịnh tới.
Chu Tử Hào gọi tới, giống như phát điên hét lên, “Mẹ nó, đại ca, vừa rồi cậu bị điên à? Cậu biết dưới tiểu khu có camera theo dõi, vừa rồi là giết người chưa thành, hoặc là cố ý gây thương tích không thành đó!”
“Hạng mục Mỹ Thực Thành còn đang xây dựng, anh Dương cũng không thể bảo vệ cậu, đến lúc tin tức này lộ ra, cậu muốn trơ mắt nhìn công sức của mình đổ sông đổ biển sao?”
Khương Diễm không nói gì chỉ nhắm chặt mắt, cậu còn nhớ rõ, một dao kia suýt nữa đã đâm vào người Mạnh Nịnh.
Một giây đó, trái tim cậu như ngừng đập.
Chu Tử Hào tỉnh táo lại, cũng không muốn nổi giận, dù sao nổi giận với một cục đá cũng không có kết quả gì.
Ừm, lại còn là khối đá cứng rắn.
“Tôi điều tra rồi, bà tay chạy ra từ bệnh viện tâm thần, còn tìm được chỗ của cậu đều do một tay Hoàng Mao làm, tôi hỏi anh Dương muốn xử lý thế nào, anh ấy nói tùy chúng ta, đại ca, cậu tính thế nào? Xử tận gốc?”
Khương Diễm thản nhiên trả lời, “Tự cậu quyết định.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.