Trang viên hoa hồng rất lớn, có đủ các loại hoa hồng đầy màu sắc, tiếng chim hót trong trẻo bên tai không dứt.
Lục Nhan Trúc đã cho người chuẩn bị vài chiếc xe đặt ở cửa, rất nhiều bạn học của cô bé đều đạp xe tới trường, mà cô bé vẫn chưa biết đạp xe là gì.
Cô bé nắm tay Mạnh Nịnh, “Chị Nịnh, chị biết đạp xe không? Chị dạy em đi mà?”
Mạnh Nịnh chần chừ một chút, cô quả thật biết đạp, nhưng dạy người khác… chuyện này không có khả năng.
Nghĩ một chút, cô dịu dàng nói, “Nếu không thì để anh trai chị dạy em được không? Chị cũng do anh ấy dạy cho mới biết.”
Lục Nhan Trúc nghe xong liều mạng lắc đầu, “Em không muốn…”
Hứa Dịch cắt lời, “Không muốn gì mà không muốn, không phải là muốn học sao?”
Anh gần như xách cổ Lục Nhan Trúc lôi về phía trước, “Nào, tới đây, chú nhất định sẽ dạy cháu thật tốt.”
Hứa Dịch nhận mạnh chữ chú, nghe là biết muốn trả đũa cô bé.
Lục Nhan Trúc, “…”
Cô bé vừa giãy dụa vừa cầu cứu, “Chị Nịnh, anh Diễm, cứu em…”
Mạnh Nịnh vừa định đuổi theo, cổ tay lập tức bị nắm lấy, cô ngẩn người nhìn về phía chủ nhân cánh tay.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Khương Diễm mím môi, chính cậu cũng không biết tại sao lại như ma xui quỷ khiến vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Thân thể lúc nào cũng phản ứng nhanh hơn lý trí.
Tay cô mềm mại ấm áp, cậu cũng không có ý định buông ra.
Chu Tử Hào mười phần tự giác, “À… Tôi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-be-cung-cua-phan-dien-co-chap/399187/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.