Mạnh Nịnh nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Khương Diễm, cậu không thích ăn đồ ngọt sao?” 
Cô không nhớ trong sách có ghi Khương Diễm thích ăn đồ ngọt hay không. 
Ánh mắt đen nhánh của Khương Diễm lẳng lặng nhìn cô, đôi môi mím chặt không nói câu nào. 
Mạnh Nịnh ấm ức nói, “Cậu nếm thử chút đi, lúc ở nhà tớ đã thử một lần rồi, bánh gấu tớ làm không ngọt lắm đâu, chỉ có bánh quy mỡ bò dì giúp việc làm mới ngọt, tớ thích ăn ngọt cũng không ăn được…” 
Khương Diễm liếc túi bánh trên tay, bên trong chứa bánh quy hình gấu, đôi mắt tròn trịa màu xám, thật đáng yêu. 
Khương Diễm chậm rãi cầm một chiếc bánh quy đưa tới bên miệng, rất nhanh, vị ngọt đã tràn trong khoang miệng, ngọt tới tận đáy lòng. 
Mạnh Nịnh khẩn trương nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi, “Cậu thấy sao?” 
Hầu kết Khương Diễm hoạt động, lồng ngực run rẩy, thấp giọng trả lời, “Ngọt.” 
Mạnh Nịnh không hiểu, “Vậy… cậu không thích sao?” 
Ánh mắt Khương Diễm dừng trên khuôn mặt trắng mịn của cô, giọng nói khàn khàn, “Thích.” 
Rất thích, rất rất thích. 
Cuối cùng Mạnh Nịnh cũng yên lòng, đôi mắt cong cong vui vẻ, “Vậy lần sau tớ lại làm tiếp cho cậu nha.” 
“Ừm.” 
Mạnh Nịnh nghe câu trả lời của cậu, cảm thấy cậu vừa nói thích bánh mình làm là thật mà không lừa cô, tâm tình càng tốt hơn. 
Cách xe nhà họ Hứa một khoảng, hai người cũng không ai mở miệng nói chuyện, im lặng đứng đó. 
Chỉ là, Mạnh Nịnh vừa đi được hai bước, cổ tay bị một lòng bàn tay ấm áp cầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-be-cung-cua-phan-dien-co-chap/399181/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.