Hôm sau tan học, Khương Diễm gặp Mạnh Nịnh ở cửa thư viện. 
Trời đông tháng một ở Nam Thành rét lạnh, thiếu nữ khoác chiếc áo lông màu hồng nhạt, trên lưng đeo balo màu đen. 
Một tay cô cầm theo một cốc trà sữa, tay còn lại cầm que kem nhẹ nhàng liếm mút. 
Rất nhanh cô đã nhìn thấy cậu, giơ tay vẫy vẫy. 
Mặt mày thiếu nữ vui vẻ, đôi mắt sáng như ánh sao trong đêm tối. Không biết Khương Diễm đang nghĩ gì, hơi mím môi rồi đi tới trước mặt cô, theo bản năng giật lấy que kem cô vừa mới ăn được một chút, vứt vào thùng rác bên cạnh. 
??? 
Mạnh Nịnh giật mình nhìn cậu vài giây, sắc mặt thay đổi. 
Chết rồi, cô quên mất, thân thể nguyên chủ có tính hàn, mỗi lần tới tháng đều đau đến chết đi sống lại, nhiều lúc phải châm cứu mới có thể bớt đau hơn chút. 
Vừa rồi cô đi mua trà sữa cho Khương Diễm, thấy một đôi tình nhân cầm trong tay que kem trắng mới không hề suy nghĩ mua một cái. 
Đời trước, cơ thể cô không tốt, mùa hè cũng không được ăn kem chứ đừng nói là mùa đông. Lúc mua kem, cô còn nghĩ, đời này mình có thể tùy hứng một phen rồi. 
Kết quả, cô quên mất cơ thể này hiện đã thuộc về cô, sức khỏe cũng là của cô. Cũng may, vì lo mình tới muộn, chạy thẳng một mạch tới đây, chưa kịp ăn nhiều đã bị Khương Diễm vứt đi rồi. 
Mạnh Nịnh nhìn Khương Diễm có hơi kinh ngạc. Cậu không cho cô ăn kem, là vì nhớ cô không thể ăn đồ lạnh được sao? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-be-cung-cua-phan-dien-co-chap/275108/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.