Mạnh Nịnh mơ hồ nhớ lại, sau khi Khương Diễm chuyển ra khỏi Hứa gia mới bắt đầu tiếp xúc với vùng cấm khu bên đó. 
Mà bây giờ mới lớp mười một, cho nên, hôm nay có phải cậu chỉ là ngẫu nhiên đi qua phố Giang Dương hay không… 
Mạnh Nịnh tự an ủi chính mình, lại nhớ tới tuần vừa rồi, trừ tối thứ sáu ra thì cô đều ở phòng cậu ngây ngốc hai tiếng đồng hồ. 
Nhưng những lúc khác, chú Trương đều nói Khương Diễm không ở nhà. 
Trái tim thiếu nữ không ngừng đập mạnh. Xe rất nhanh đã đến cổng trường, Mạnh Nịnh vội đẩy cửa xe xuống, cũng không chạy vào trong mà xoay người chạy theo hướng cách đó không xa. 
Hứa Nhiên nhìn thoáng qua bóng lưng cô, khóe miệng nhếch lên, cô em gái này đúng là chứng nào tật nấy, lại muốn đi gây chuyện. 
Bản thân cô ta vô cùng tự tin, trước đó may là không tốn thời gian dạy dỗ nó, con ngốc này ở nông thôn mười sáu năm, lấy cái gì ra để so sánh với cô ta chứ? 
Mạnh Nịnh chạy tới khi trước mặt xuất hiện tảng đá lớn ‘Trung học Thịnh Dương’ mới dừng lại, đứng ở đây ôm cây đợi thỏ. 
Bởi vì danh tiếng xấu của nguyên chủ, nhiều người đi vào cổng trường cũng sẽ tò mò nhìn cô, còn có một vài người nhỏ giọng bàn tán. Mạnh Nịnh rất không thích điều này. 
Đời trước cũng vậy, mỗi lần cô tới trường cũng sẽ có người chỉ trỏ nói cô, cũng không ai tới gần cô. 
“Anh em, mau quay lại nhìn xem, nữ sinh đằng kia chính là hoa khôi ốm yếu Mạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-be-cung-cua-phan-dien-co-chap/275106/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.