Bên ngoài mưa rất lớn, mái tóc đen nhánh của Khương Diễm cũng đã dính nước, giọt nước trong suốt lăn xuống, thấm ướt một phần áo nhỏ. 
Cậu không chớp mắt nhìn cô, trong mắt có cảm xúc không rõ. 
Mạnh Nịnh nuốt nước bọt, cúi đầu cụp mắt, thấp giọng nói với mèo con, “Tiểu Bạch, ý của chị là, em có một em trai tên là Cục Than, Cục Than chính là em trai của em.” 
Mấy ngày nay mèo trắng tiếp xúc nhiều với bác sĩ và y tá, đã không còn sợ người nữa. 
Nó lười biếng cuộn tròn trên đùi Mạnh Nịnh, đầu nhỏ hướng về phía thiếu niên lạnh lùng ở cửa, làm nũng kêu meo một tiếng. 
Ý chí thiếu niên quá sắt đá, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không dừng trên người nó một lần 
Đến bây giờ cậu cũng không tức giận với cô, cũng không xoay người rời đi, Mạnh Nịnh không biết đây có tính là cô thành công thoát một kiếp hay không. 
Cô lại lần nữa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cậu lập tức chột dạ quay đi, ho nhẹ một tiếng, “Sao cậu lại tới đây?” 
Dừng một lát, Mạnh Nịnh nhớ tới chuyện buổi chiều ở phòng dương cầm, “Không phải là cậu tới để nói tôi biết, chuyện của cậu không cần tôi quan tâm, khuyên tôi lần sau đừng lo chuyện bao đồng đấy chứ?” 
Cô khẽ hừ một tiếng, “Khương Diễm, cậu đừng tự mình đa tình, nam sinh kia lớp cậu nói bậy bạ về tôi. Không chỉ bảo tôi học hành không tốt, còn bảo tôi xấu xí, cho nên không phải vì cậu, mà vì chính danh dự của tôi mà thôi.” 
Khương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-be-cung-cua-phan-dien-co-chap/275104/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.