Lúc này, người giúp việc đã mang toàn bộ thức ăn bày lên bàn, Trương Văn Dư và một người giúp việc thay nhau xới cơm cho Hứa Nhiên và Mạnh Nịnh. 
Tuy rằng bên cạnh có vài người giúp việc đứng rảnh rỗi nhưng không có một ai quan tâm đến Khương Diễm cả. 
Từ lúc Mạnh Nịnh được người của Hứa gia đón về từ sơn thôn kia, cậu lập tức bị hai người bố mẹ đã nuôi nấng mình mười sáu năm ném từ trên địa vị thiếu gia cao cao tại thượng xuống. 
Sau khi ngay cả họ cũng bị sửa lại, cậu càng giống như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, trở thành con kiến mà bất cứ ai cũng có thể tùy tiện giẫm lên. 
Khương Diễm cũng không đi xới cơm, bởi vì cậu biết, những người giúp việc kia sẽ vì lấy lòng Nhị tiểu thư Hứa gia chân chính mà làm khó mình. 
Còn cô ta sau khi được gia tăng khí thế, thừa dịp ở nhà có người làm và vệ sĩ che chở mà làm trò nhục mạ cậu gấp bội. 
Khương Diễm nhanh chóng che đi cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt, cúi đầu, chỉ gắp rau chân vịt xào ở đĩa gần mình nhất ăn. 
Cuối cùng, Mạnh Nịnh cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái.  
Sắc mặt thiếu niên vẫn trắng bệch như cũ, vết thương ở thái dương chưa được xử lý mà đã kết vảy, nhìn kĩ xuống phía dưới, gương mặt còn xanh tím, cả người gầy gò quá mức. 
Nếu cô nhớ không lầm, lúc này hẳn là mình đã trở về Hứa gia được tròn một năm. 
Trong một năm này, không biết nguyên chủ đã làm bao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-be-cung-cua-phan-dien-co-chap/275097/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.