Editor: DiiHy
-----------------o0o-----------------
An Nhiễm vừa khóc vừa chạy ra khỏi Phó gia.
Tuy nhiên không phải là kiểu đâm đầu chạy như điên không giữ hình tượng.
Cô ta chỉ lặng lẽ cúi đầu khóc, miễn cưỡng duy trì hình tượng của mình đứng dậy chào tạm biệt, mọi hành động đều rất hợp lễ nghi, ngay cả Phó Ti Thận cũng không tìm được một lỗi nhỏ để bắt bẻ.
Thật ra hắn đang nghĩ đến cảnh An Nhiễm học theo nữ chính phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ tối, hét vào mặt hắn một câu: "Phó Ti Thận, em ghét anh."
Sau đó khóc lóc chạy đi, quyết tâm không bao giờ tha thứ cho hắn nữa.
Đến lúc đó hắn nhất định sẽ siêu cấp vâng lời, có cô đơn đến chết cũng không bao giờ quấy rầy cuộc sống bình yên của người ta.
"Ài, tiếc thật..."
Cuộc đời lại không cho hắn cơ hội thể hiện.
"Ài..." Tinh Tinh cảm thấy thú vị, cũng học theo Phó Ti Thận thở dài, lại bị hắn đưa tay bóp má: "Mới tí tuổi đã học đòi thở dài, cẩn thận lại biến thành bà lão."
"Chú, Tiểu Thận bảo Tinh Tinh là bà lão!" Tinh Tinh phồng má bất mãn hét to.
Bố hắn đang ở nhà?!
Toàn thân Phó Ti Thận đều cứng đờ, cổ giống như một cỗ máy rỉ sét, chậm chạp ngẩng lên, đối diện với cặp mắt lạnh tanh đang đứng ở góc cầu thang.
"Bố... Bố... Bố..."
Lời nói lắp bắp không rõ ràng.
Nghĩ lại những gì mình vừa làm, vẻ mặt Phó Ti Thận trở nên tuyết vọng, trong lòng đã lặng lẽ đốt nến cầu nguyện cho mình.
Xong rồi, hắn thật sự xong rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-be-bi-ba-tuoi-ruoi/1598348/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.