-----------------o0o--------------- "Hai người đến rồi." Thấy Cố Lan bước từ trong xe ra trên tay còn ôm theo một đứa nhỏ nhìn rất quen, Cố Ngôn Dư cũng chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt lập tức hướng về phía sau Cố Lan. "Đừng nhìn nữa, Cố Tinh Tinh không đến." Cố Lan ấn cái đầu nhỏ đang ngẩng lên của Tinh Tinh khi nghe thấy tên mình vào trong ngực. "À." Trong mắt không che giấu được vẻ thất vọng. Tuy nhiên Cố Ngôn Dư vẫn ổn định tinh thần, ứng phó với đứa con trai khiến cho ông ta có chút sợ hãi trước mặt. "Mẹ con đang ở trong nhà, chúng ta vào trước đi." Ông ta xoay người dẫn Cố Lan vào nhà, ánh mắt lại rơi trên người Tinh Tinh. Đứa bé này trông rất giống con gái nên ông ta không thể không để ý, nhưng ngại khí thế bức người của con trai, Cố Ngôn Dư mấp máy môi mấy lần nhưng vẫn không dám hỏi. Vừa bước vào nhà đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp lười biếng ngồi trên sô pha trong phòng khách. Không giống với người chồng có vẻ đảm đang, năm tháng đã để lại bao dấu ấn không thể phai mờ trên gương mặt người phụ nữ, nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ bà là một đại mỹ nhân. Chú ý đến người vừa bước vào, người phụ nữ hơi nghiêng đầu, một đôi mắt đào hoa rất giống với Tinh Tinh nhàn nhạt quét qua. Rõ ràng không có thêm động tác dư thừa nào nhưng Cố Lan và Tinh Tinh đều cảm thấy áp lực rất lớn, cơ thể không khỏi cứng đờ. Cũng may, chỉ liếc mắt một cái người phụ nữ bình tĩnh thu hồi ánh mắt, tròng mắt dừng lại trên cái bụng hơi nhô lên của mình, sắc mặt ôn nhu. "Bảo bảo, anh trai đến này, con có phải rất vui không?" "Đừng nha, tôi không có đứa em trai hay em gái nào mà còn nhỏ tuổi hơn cả cháu mình." Trào phúng cười nhạo một tiếng, Cố Lan đi thẳng qua người bố mình, bước đến ngồi ở ghế salon đối diện mẹ, thuận tay điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn cho Tinh Tinh đang ngồi trong ngực. Cũng không chủ động giới thiệu hai lão nhân gia nhìn vừa lạ vừa quen này cho Tinh Tinh đang mơ hồ không hiểu. "Giáo dưỡng của anh đâu?" Mẹ Cố khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng, có chút không hài lòng. "Tôi lấy đâu ra thứ đó?" Hắn có ba mẹ sinh nhưng không có ba mẹ nuôi thì giáo dưỡng là cái quỷ gì. Nghe ra ngụ ý của Cố Lan, khuôn mặt trang điểm tinh xảo của mẹ Cố hiện lên vẻ tức giận, khí thể khắp người không chút lưu tình nhằm về phía con trai. Từ lâu Cố Lan đã sớm quen với thái độ áp chế mạnh mẽ của mẹ mình, mặt không đổi sắc. Nhưng Tinh Tinh chưa từng gặp loại chiến đấu kiểu này bao giờ, cơ thể nhỏ run lên, không nhịn được nghẹn ngào sợ hãi. Âm thanh non nớt của trẻ con vang lên thành công hấp dẫn sự chú ý của mẹ Cố. Đôi mắt xinh đẹp đảo qua, rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Tinh giống hệt con gái lớn của bà ta khi còn nhỏ, vẻ mặt hơi động, có chút dịu đi: "Con tên là gì?" "Tinh... Tinh Tinh..." Tinh Tinh rụt rè trả lời. Trạng thái của cô bé lúc này gần giống như lúc vừa mới thu nhỏ đối mặt với người nhà họ Phó xa lạ, nhìn rất mỏng manh đáng thương nhưng thật ra trong lòng tràn đầy cảnh giác. Như con nhím nhỏ lặng lẽ dựng hết gai nhọn của bản thân. "Tinh Tinh?" Cố Ngôn Dư đã ngồi xuống bên cạnh mẹ Cố kinh ngạc nhìn về phía Tinh Tinh. Thật trùng hợp, đứa nhỏ này lại cùng tên với con gái? "Là nhẹ nhàng*." *箐箐 (Tinh Tinh) và 轻 (nhẹ nhàng) đồng âm đều là qìng. Cố Lan hời hợt bổ sung một câu, thành công đánh tan nghi ngờ của cha mẹ Cố. "Đứa nhỏ này là thành quả anh ở bên ngoài làm loạn?" Từ nhẹ nhàng phát âm tương tự với tên của con gái, vẻ ngoài cũng giống nhau, nhưng nghĩ đến thân phận có khả năng không đáng nói đến của cô bé, đáy mắt mẹ Cố hiện lên sự chán ghét. Bà ta cũng không có tâm tư che giấu, nên sự chán ghét này hoàn toàn bị Cố Lan và Tinh Tinh ngồi đối diện nhìn thấy. Tinh Tinh vô thức nắm chặt lấy ngón tay Cố Lan. "Bà quản nhiều vậy làm gì?" Cố Lan cũng không chủ động giải thích, tùy cho mẹ mình tiếp tục hiểu lầm thân phận của Tinh Tinh. "Hôm nay con tới làm gì?" Cậu con trai út luôn không có lợi thì không làm, mẹ Cố không thể không hoài nghi động cơ của con trai. Bàn tay gầy guộc không tự giác che lại phần bụng. Chú ý đến động tác của bà, Cố Lan cười lạnh một tiếng, lần này thật sự không chút lưu tình mà châm chọc: "Không cần che, còn có ai không biết bà Cố đây hơn sáu mươi tuổi còn mang thai đứa bé, nên nói bố tôi đúng là càng già càng dẻo dai, gươm quý không bao giờ cùn, hay là khen ngài lão bạng sinh châu*, vô cùng lợi hại?" *Lão bạng sinh châu - 老蚌生珠: Con trai già mà còn có ngọc, ý nói người đàn bà cao tuổi sinh được con. Hai vợ chồng già bị con trai xé rách mặt, sắc mặt không tốt lắm. "Cố Lan, mẹ anh còn đang mang thai đấy, đừng có kích thích bà ấy. Mặc dù cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng Cố Ngôn Dư vẫn cẩn thận đứng ra làm người hòa hoãn. "Tôi chỉ nói sự thật thôi, làm sao? Đầu năm nay còn không cho người ta nói thật..." Cố Lan miệng độc còn muốn nói tiếp nhưng cảm giác ngón tay mình bị một bàn tay nhỏ bóp chặt, không đau bưng lại cảm nhận được lòng bàn tay nhỏ xíu chảy đầy mồ hôi. "Thật ra tôi đến đây cũng không có việc gì, chỉ muốn đưa Tinh Tinh đến gặp hai người một chút." Bế tiểu gia hỏa trong ngực đưa ra, ra hiệu cho vợ chồng Cố gia nhận lấy ôm một chút. Hắn nhận ra Tinh Tinh rất khao khát được bố mẹ ôm vào lòng, ngay cả khi hắn không nói rõ thân phận của hai bên, mặc dù một số mối liên hệ huyết thống làm cho con người ta chán ghét, nhưng cũng có lúc rất kỳ diệu. 1 phút... 2 phút... 3 phút... Phòng khách nhất thời lâm vào thế giằng co. Bố mẹ Cố không ai đưa tay ôm lấy Tinh Tinh, để mặc cô bé lúng túng bị nhấc trong không khí, cơ thể nhỏ bé dần dần cứng ngắc. Sắc mặt Cố Lan cũng thay đổi theo thời gian, dần dần chuyển thành màu đen như đáy nồi. "Ô oa a a a... Con muốn về nhà, con muốn tìm chú, A Cẩn, Tiểu Thận, ô ô ô... Tinh Tinh không cần bố mẹ nữa, con muốn về nhà!" Bé con đột nhiên bật khóc phá vỡ không gian yên lặng của phòng khách, làm cho bầu không khí lâm vào tình trạng căng thẳng gương cung bạt kiếm. Cố Lan thu cái tay đang ôm Tinh Tinh về, đột ngột đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm bố mẹ mình. "Tôi cầu xin hai người ôm con bé một chút, khó vậy à?" "Ôm một chút? Sau đó đừa nhận thân phận của nó là thiên kim Cố gia?" Mẹ Cố nhíu mày, hoàn toàn không để ý đến con trai đang tức giận, lạnh giọng từ chối: "Mẹ sẽ không nhận một đứa bé không rõ nguồn gốc làm người Cố gia." Bà ta nghĩ Tinh Tinh con ngoài giá thú của Cố Lan. "Ồ... Người Cố gia? Cao quý thật đấy, Tinh Tinh cũng không hiếm lạ gì!" Cứ như là nhà họ có ngai vàng để thừa kế vậy. Xấu tính. Cố Lan cảm thấy bọn họ không cần thiết phải tiếp tục ở lại chỗ này nữa, lập tức dẫn theo Tinh Tinh quay người rời đi. Trước khi đi, mẹ Cố đứng sau lưng hắn bất ngờ nói: "Lần sau gọi chị anh đến." Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh, cường thế không cho người ta cơ hội từ chối. Bước chân hơi dừng lại, Cố Lan chậm rãi quay đầu, nở nụ cười tràn ngập ác ý: "Chị ấy sẽ không đến đâu, còn nữa..." Ánh mắt dừng lại trên bụng mẹ Cố: "Chúc bà sớm lưu sản*." *Lưu sản: thai chết lưu, thai chết trước khi sinh. "Mày cút nhanh!" Cốc nước bay đến đập mạnh vào cửa, thủy tinh văng tứ tung trên đất, lọt vào trong mắt Tinh Tinh, tạo thành một bức tranh rời rạc. "Mẹ... Mẹ..." Cái đầu nhỏ vùi vào trong ngực Cố Lan, Tinh Tinh thì thào nói, âm thanh nhỏ vụn rơi vào tai Cố Lan, nhưng không ngăn được bước chân rời đi của hắn. Thật ra Tinh Tinh cũng không có suy nghĩ nhất định phải ở lại. Cô bé ngồi trong xe, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Khóc trong im lặng mới là loại làm cho người ta đau lòng nhất. Phía trước có đèn giao thông, Cố Lan từ từ dừng xe chờ đèn đỏ. Hắn nhìn chằm chằm con đường phía trước không chớp mắt, nghiêm mặt, cố gắng coi nhẹ mọi động tĩnh phía sau. Nhưng trong xe càng im lặng, âm thanh nghẹn ngào yếu ớt càng rõ ràng, giống như có người cầm âm ly phát đi phát lại bên tai khiến cho người ta đau đầu. Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Cố Lan vẫn chưa động đậy, tiếng còi xe phía sau liên tục vang lên như gọi hồn. "Này! Người phía trước, anh có đi hay không, không đi thì đừng cản đường!" Đột nhiên bị người ta rống đến tỉnh, nhưng không thể nói gì vì người sai là hắn. Mặt Cố Lan đen lại, đột ngột nhấn ga, chiếc xe lập tức gầm rú lao ra ngoài, nhưng thay vì lao thẳng thì nó lại rẽ vào một bên rồi đi về hướng khác. Siêu xe sang trọng lăn bánh trên con đường bùn đất lầy lội ở nông thôn, từ từ lái vào một ngôi làng cổ xưa. "Chúng ta đang đi đâu?" Nhận thấy khung cảnh bên ngoài có điều gì đó không đúng, Tinh Tinh bắt đầu nghi ngờ hỏi. "Tìm người nhóc muốn gặp nhất." Trong lúc nói chuyện, Cố Lan đã dừng xe ở một khoảng sân trước căn nhà cấp bốn. Người trong thôn hiếm khi hiếm khi được nhìn thấy loại xe đặt tiền này, tốp năm tốp ba vây quanh bên cạnh, tò mò không biết người trong xe là ai. Rất nhanh, cửa xe mở ra, một anh chàng đẹp trai tiêu sái bước xuống. Sau khi xuống xe hắn liền đi đến trước cửa nhà cấp bốn gõ cửa, nhưng đợi một lúc lâu, bên trong vẫn không có ai trả lời. "Anh bạn trẻ, cậu đến tìm bà Đinh à? Bà ấy đến sau núi hái hoa quế rồi." Có người làng tốt bụng can đảm nhắc nhở. "Chị gái, xin hỏi bà Đinh khi nào mới về?" Cố Lan nghe thấy lời nhắc nhở của những người dân làng, lập tức quay lại lịch sự hỏi thăm. Thái độ của hắn rất ôn hòa, hoàn toàn không có vẻ cao ngạo phản nghịch như vừa này ở trước mặt cha mẹ Cố, cùng với vẻ ngoài đẹp trai này rất dễ làm cho người ta có thiện cảm. "Chuyện này không nói trước được, nhanh thì khoảng một giờ nữa, chậm thì có lẽ phải đợi, nhưng không cần chờ đến tối, bà Đinh sẽ về trước khi trời tối." Người làng tốt bụng vừa dứt lời đã bị người bên cạnh vỗ vai: "Hả? Kia không phải là bà Đinh sao?" Cố Lan vô thức quay người, liền thấy một bóng dáng già nua gầy gò nhưng mạnh mẽ, tay đeo giỏ trúc đang từ từ đi lại đây. Dù tuổi đã cao nhưng bước đi của bà vẫn nhanh nhẹn vô cùng. Trong nháy mắt khoảng cách hai bên bị thu lại, bà Đinh cũng nhận thấy trước cửa nhà mình rất náo nhiệt. Bà nở nụ cười thân thiện, giọng nói sang sảng từ xa truyền đến: "Ồ, hôm nay mọi người có chuyện gì vui hả, sao tất cả đều tụ họp trước cửa nhà bà già này như mở hội vậy?" "Bà Đinh, có một chàng trai trẻ rất đẹp trai đang tìm bà đấy." Ngay lập tức trong đám đông có một thím nhiệt tình hét lên. "Tìm tôi?" Bà Đinh sững sờ, nhanh chóng vượt qua đám đông, thấy một bóng dáng cao lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ. "Nhị thiếu gia?" Bà không dám tin, chần chừ nói. Cố Lan vừa nghe thấy đã nhìn về phía bà Đinh, còn chưa kịp mở miệng thì trong xe truyền ra giọng nói ngây thơ của trẻ con, còn vội vàng hơn cả hắn: "Dì Đinh!" Giống như phản ứng theo bản năng, bà Đinh nhìn về phía có tiếng nói, nhìn về phía cửa xe. Chỉ thấy bên trong cửa sổ, một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc, đôi mắt già nua của lão nhân gia lập tức ẩm ướt. "Đại... Đại tiểu thư!" "Dì Đinh, Dì Đinh..." Tinh Tinh ở trong xe vội vàng dang tay về phía bà Đinh, hai bàn tay mũm mĩm giơ ra ngoài cửa sổ, giống như một đứa trẻ đang tủi thân thì nhìn thấy người nhà thân thiết của mình, không nhìn được lập tức muốn được ôm một cái an ủi. "Đại tiểu thư của dì!" Bà Đinh sải bước chạy đến mở cửa xe, cẩn thận ôm Tinh Tinh đang ngồi trong xe vào lòng, còn tránh đụng vào bàn chân đang cuốn băng gạc của cô bé. "Sao con... Con... Con bị sao vậy." Nhìn Tinh Tinh đang ở trong ngực mình một lượt từ trên xuống dưới, bà Đinh không kìm được nước mắt. Đại tiểu thư của bà, con bé đã chịu bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu oan trái rồi, sao bây giờ lại biến thành cái dạng này? "Dì Đinh ô oa a a a..." Tinh Tinh ôm cổ bà Đinh khóc lớn. ---------------Hết Chương 23--------------- Tác giả: Ba mẹ không đáng tin, em trai không thể tùy tiện nói chân tướng mọi việc cho ba mẹ. 23/05/2021
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]