Edit+beta by DiiHy Số từ 2590 ----------------o0o-------------- "A Cẩn?" Ánh mắt Phó Ti Cẩn quá xa lạ, làm cho Tinh Tinh cảm thấy bất an. Cô bé theo bản năng muốn nắm lấy tay Phó Ti Cẩn, nhưng lại bị anh rút ra tránh đi, cả người anh liên tục lùi về phía sau mấy bước, tận lực tránh xa Tinh Tinh càng xa càng tốt. "A Cẩn..." Bị từ chối trực tiếp, Tinh Tinh vô cùng bi thương, giọng nói non nớt mang theo ủy khuất nghẹn ngào. Hệ thần kinh nhạy cảm của trẻ nhỏ đã nói cho Tinh Tinh biết, cô bé bị ghét bỏ. Nhưng cô bé không hiểu vì sao Phó Ti Cẩn lại tức giận với mình cả. "Tinh Tinh vẫn luôn ngoan ngoãn, Tinh Tinh không làm chuyện xấu." Tinh Tinh bất lực nỉ non, nước mắt đã tích tụ đầy nơi vành mắt. Cô bé dang hai cánh tay nhỏ ra, không yên lòng mà muốn Phó Ti Cẩn ôm mình một cái. Chỉ cần A Cẩn ôm Tinh Tinh một cái, Tinh Tinh sẽ tha thứ cho A Cẩn. Nhưng lúc này Phó Ti Cẩn lại vô cùng lạnh lùng. "Cho dù có nhỏ lại đi chăng nữa thì nhóc vẫn giống y như bà ấy." Giọng điệu lạnh lùng mang theo vài phần oán giận, còn kèm theo một chút thất vọng. Không muốn nhìn thấy Tinh Tinh có khuôn mặt giống hệt phiên bản thu nhỏ của mẹ mình, Phó Ti Cẩn nhanh chóng xoay người rời đi. "A Cẩn, A Cẩn --!!!" Phía sau truyền đến tiếng trẻ nhỏ khàn giọng kêu gọi, dần dần chuyển biến thành tiếng thét chói tai. Tiếng kêu thê lương ẩn dấu cả sự tuyệt vọng không dám tin giống như một tiểu động vật bị vứt bỏ. "Tinh Tinh sai rồi, đừng đi mà, ô oa oa a a a--!" Tiếng bước chân dần dần trở nên hỗn loạn, Tinh Tinh vội vàng chạy theo bóng dáng Phó Ti Cẩn. Nhưng sau đó là một tiếng động vang lên, cô bé ngã sấp xuống sàn nhà. Đột nhiên có cảm giác đau đớn truyền đến, Tinh Tinh ngẩn người, nằm lăn trên sàn nhà khóc lớn. Nước mắt từng giọt từng giọt đua nhau rơi xuống, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trở nên chật vật không chịu nổi, nhưng lại không có ai đau lòng cho cô bé. Cửa thang máy từ từ đóng lại, chặn lại bóng dáng nhỏ bé của Tinh Tinh. Cho nên Phó Ti Cẩn không nhìn thấy cảnh Tinh Tinh ngã sấp xuống, càng không nghe được tiếng khóc thương tâm của bé. Đầu óc anh bây giờ rất hỗn loạn, cơn đau đớn dữ dội ập đến, chốc thì hiện lên cái nhìn lạnh lùng của người mẹ ruột trưởng thành, chốc lại xuất hiện dáng vẻ ủy khuất của mẹ ruột trong phiên bản đứa nhỏ ba tuổi, có cả những hình ảnh âm u lộn xộn vốn đã bị phong bế ở sâu trong kí ức. Cảnh tượng ngổn ngang giống như thời gian và không gian bị xáo trộn với nhau, muốn kéo lấy anh dần dần chìm xuống vũng bùn không lối thoát, trái tim tê dại. Khó chịu đến nghẹt thở. Thang máy xuống đến tầng trệt thì tự động mở cửa. Những người chờ bên ngoài cửa thang máy kinh ngạc khi nhìn thấy người bên trong, sau đó lại lộ ra vẻ lo lắng: "Tổng giám đốc, ngài vẫn tốt chứ?" Sắc mặt xấu như vậy, có phải là bị bệnh không?" Phó Ti Cẩn không nói lời nào lập tức bước ra khỏi thang máy, lái xe đi thẳng. Mọi người nhìn thấy anh như vậy đều cho rằng anh đang tức giận, bọn họ sợ đến mức không dám thở mạnh chứ đừng nói đến chuyện bảo bọn họ đi lên tìm chết. Thật ra chỉ có mình Phó Ti Cẩn biết, anh đang... Chạy trối chết. Khi xe chạy đến quốc lộ, Phó Ti Cẩn đeo tai nghe Bluetooth lên rồi đưa tay bấm điện thoại. "Ti Cẩn?" Đầu bên kia truyền đến một giọng nam ôn hòa. "Bây giờ tôi đến chỗ cậu." Giọng trầm thấp pha chút khàn khàn dị thường. "Cậu lại phát bệnh." Chủ nhân của giọng nói ôn hòa kia sau khi nghe xong lập tức biết được trạng thái không bình thường của Phó Ti Cẩn. Là bác sĩ riêng của Phó Ti Cẩn, không ai có thể hiểu rõ bệnh tình của Phó Ti Cẩn hơn anh. "..." Phó Ti Cẩn không nói lời nào làm cho giọng nói ở đầu dây bên kia trở nên lo lắng. "Trạng thái của cậu trước đây không phải đã có chuyển biến tốt rồi sao? Sao lại đột nhiên phát bệnh? Chờ đã... Tôi nghe thấy tiếng còi xe. Cậu đang lái xe à? Không muốn sống nữa đúng không? Sao cậu lại lái xe trong trạng thái này, mau tìm một chỗ dừng xe lại, gửi định vị cho tôi, tôi qua đón cậu." "..." Phó Ti Cẩn vẫn trầm mặc như cũ, nhưng lại ngoan ngoãn bất ngờ, làm đúng như lời dặn dò của người kia. Xe dừng lại ở một bãi đỗ xe của một trung tâm thương mại gần đó. Mười phút sau, một cái xe khác chạy đến đón Phó Ti Cẩn đi. "Giúp tôi gọi điện thoại." Ngồi ở ghế sau, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài lướt nhanh qua cửa sổ xe, Phó Ti Cẩn dần dần ổn định lại cảm xúc, mở miệng nói. "Hả? Cậu muốn gọi cho ai?" Người đàn ông đang lái xe hỏi mà không quay đầu lại. "Thư ký Trương, bảo cậu ta để mắt đến Tinh Tinh." Sở dĩ vừa rồi anh vội vàng rời đi, ngoài tâm trạng vô cùng bất ổn thì anh còn sợ sẽ không kiểm soát được chính mình mà làm tổn thương đến Tinh Tinh. Bây giờ Tinh Tinh vẫn đang ở công ty một mình, không biết cô bé sẽ tủi thân thế nào nữa, mong thư ký Trương có thể dỗ được cô bé. "Đợi một lát nữa đi, tôi đang lái xe." Tả Tắc là một người rât tuân thủ luật giao thông, anh muốn đợi đến khi trở lại bệnh viện sẽ giúp Phó Ti Cẩn gọi điẹn thoại, không ngờ mới đi được nửa đường thì điện thoại Phó Ti Cẩn đã reo lên dữ dội. Nhìn cái tên trên màn hình, Phó Ti Cẩn khẽ cau mày, nhưng vẫn trả lời điện thoại: "Thư ký Trương..." "Tổng giám đốc, không xong rồi, không tìm thấy Tinh Tinh!" Chiếc xe đang chạy được nửa đường bỗng dưng bị phanh lại, đột ngột bẻ lái chuyển làn rồi phóng như bay giữa những tiếng chửi bới của những chủ xe khác. Nhưng lần này, lại quay về hướng vừa đi qua. *** Tinh Tinh nằm lăn trên sàn trước cửa phòng làm việc mà khóc lớn, động tĩnh không nhỏ đã thu hút không ít người. Bọn họ vây quanh Tinh Tinh, đau lòng muốn ôm Tinh Tinh đứng dậy nhưng lại bị cô bé né tránh. Không phải A Cẩn, bé không cho ôm. "Sao Tinh Tinh lại nằm khóc ở đây, bị ngã sao?" "Tổng giám đốc đâu?" "Tôi vừa thấy anh ấy đi ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm." "Bé khóc đau lòng như vậy, làm lòng tôi cũng thấy đau." ... Nghe mấy nhân viên đứng sau thì thầm, Tinh Tinh nhạy bén bắt được vài từ mấu chốt. A Cẩn đi ra ngoài? Tinh Tinh muốn đi tìm A Cẩn xin lỗi. Dì Đinh nói, làm sai thì phải xin lỗi, dù là người lớn hay trẻ con. Chỉ cần Tinh Tinh ngoan ngoãn xin lỗi, A Cẩn liền sẽ không tức giận nữa. Không biết Tinh Tinh đã dừng khóc từ lúc nào, tự mình đứng dậy, lại né tránh bàn tay của nhân viên tốt bụng muốn giúp đỡ, đôi chân ngắn của bé chuyển động rất nhanh, thừa lúc mọi người chưa phản ứng kịp, bé đã chạy vào trong văn phòng tổng giám đốc, còn đóng cả cửa lại. "Rầm" Một tiếng, cả phòng trở nên yên tĩnh. Nhân vật chính cũng bị mất, các nhân viên cũng sẽ không ở lại đây cản đường, tốp năm tốp ba tản ra. Nhưng bọn họ không biết rằng khi bọn họ vừa rời đi, của phòng làm việc đang đóng chặt bỗng mở ra một khe hở, một cái đầu nhỏ tràn ngập cảnh giác ló ra. Nhìn trái nhìn phải, không có ai cả. Tinh Tinh đeo trên lưng túi thỏ nhỏ màu hồng, lén lút chạy từ phòng làm việc ra ngoài, tự mình đi vào thang máy. Cô bé rất thông minh, biết rằng mình không thể lẻn đi dưới con mắt của người như vậy. Vì vậy cô bé đã kiên nhẫn đợi cho đến khi mọi người đi hết rồi mới bắt đầu hành động, nhân tiện cũng bổ sung một số phần ăn vặt vào túi nhỏ của mình. Với chiều cao chibi của Tinh Tinh, cô bé chỉ có thể bấm được nút cuối cùng của bảng thang máy. Có thể coi là ý trời đi. Chính vì điều này mà cô bé vô tình được đưa đến tầng hầm để xe ít người. Vì vậy mà cho đến khi Tinh Tinh bước ra khỏi công ty của Phó Ti Cẩn cũng chưa ai phát hiện ra bóng dáng của cô bé. Thế giới bên ngoài hoàn toàn xa lạ với Tinh Tinh. Với kinh nghiệm mấy lần được đi ra khỏi nhà của Tinh Tinh, lần nào cũng có người lớn đi cùng, còn có ô tô đưa đón. Đây là lần đầu tiên bé thực sự được đi bộ trên đường như thế này. Không ngoài dự liệu, Tinh Tinh đã lạc đường. Cô bé không hề biết Phó Ti Cẩn đã đi đâu, tìm người mà không có mục đích chỉ có thể mò mẫm tìm kiếm, trong trường hợp như thế này, bị lạc đường là chuyện bình thường. "A Cẩn ở đâu vậy?" Tinh Tinh đứng một mình ở giữa đường, ngơ ngác nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh, trông giống như một chú mèo con không có nhà để về, vô cùng đáng thương. "Này, bạn nhỏ kia..." Cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ nhìn thấy Tinh Tinh đang ở giữa đường, anh ta cảm thấy có điều gì đó không đúng, vội vàng xông lên, dọa cho Tinh Tinh sợ đến mức quay đầu bỏ chạy. "A... Tinh Tinh không phải bảo bảo hư, chú cảnh sát đừng bắt con!" Vẻ mặt Tinh Tinh vô cùng goảng sợ, gần như là dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ để chạy trốn. Cô bé không hiểu luật giao thông, vội vàng chạy vào bên đường, những chiếc xe đang chạy trên đường thấy vậy bắt đầu tránh cô bé. Trong lúc nhất thời, cả con đường trở nên hỗn loạn, tiếng còi cói tai liên tiếp vang lên. "Mau dừng lại!" Sự cố ngoài ý muốn đã cản trở cảnh sát giao thông, chờ đến khi anh ta chật vật chen ra khỏi dòng xe cộ hỗn loạn thì làm sao còn có thể nhìn thấy bóng dáng Tinh Tinh? "Phía trước sao lại bị kẹt xe?" Bọn Phó Ti Cẩn vừa lái xe đến khu vực lân cận đã gặp phải tắc đường. Tả Tắc nhìn về phía trước thấy con đường bị chen lấn chật chội, những chiếc xe ở sau lại chặn luôn con đường quay lại, anh ta không khỏi bất đắc dĩ: "Chúng ta chỉ có thể đợi một lúc." "Thời gian không đợi người." Phó Ti Cẩn với vẻ mặt bình tĩnh mở cửa xe, Tả Tắc bị dọa sợ đến mức ló đầu ra cửa sổ xe mà hét lên: "Cậu muốn đi đâu?" Người này có còn nhớ mình đang là bệnh nhân không vậy? "Công ty." Thật ra nơi này cách công ty Phó Ti Cẩn không tính là xa, đi bộ khoảng 20 phút là đến. Nếu chạy, anh còn có thể tiết kiệm được mấy phút. Cho nên, thay vì ở đó chịu mắc kẹt, không bằng anh tự mình hành động còn nhanh hơn. Một lòng chạy đến công ty, Phó Ti Cẩn không nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc vụt qua từ phía sau rồi bỏ chạy về hướng goàn toàn khác với anh. Nhưng kì lạ là hai người chạy về hai hướng đối nhau chạy vào dòng người bôn ba, trong đầu đều lóe lên hai suy nghĩ giống nhau. Tinh Tinh/ A Cẩn, mẹ/ con đang ở đâu a? *** Ban đêm, khu phố cổ đổ nát, dưới ánh đèn đường mờ ảo. Một bóng trẻ con thất tha thất thểu đi trên đường bị kéo thật dài. Bé không nhớ rõ là mình đã đi được bao lâu, đi đến chỗ nào nữa. Hai chân trở nên tê dại, đồ ăn vặt trong túi thỏ nhỏ đã ăn hết từ lâu, lúc này Tinh Tinh vừa mệt vừa đói, nhưng vẫn không tìm được người mình cần tìm. Gió đêm hiu quạnh, mang theo cái lạnh thấu xương. Mặc dù đang là mùa hè, nhưng Tinh Tinh mặc ít, nên lúc này cũng cảm nhận được cái lạnh của gió đêm. Bé không kìm được mà ôm chặt thân mình, cơ thể nhỏ bé run lên nhè nhẹ. "Hix... Lạnh quá... A Cẩn, con đang ở đâu?" Sụt sịt cái mũi, cố gắng đem nước mắt đẩy ngược vào trong. Tinh Tinh biết rõ bây giờ sẽ không có ai đau lòng cho bé, bé phải tự mình kiên cường. Nhưng bé mệt mỏi quá, thể lực đã đạt đến cực hạn, rốt cuộc bé cũng không thể đi được nữa. Trong lúc vô tình, Tinh Tinh đã chạy đến khu phố cổ, không giống với công ty của Phó Ti Cẩn nằm ở trung tâm thành phố, khắp nơi đều là nhà cao tầng. Khu phố cổ bên này đều là nhà dân, trước cửa từng nhà đều có khóa, chỉ khác nhau về cao thấp mà thôi. Đúng lúc thuận tiện cho bé ngồi xuống trước cánh cửa đang khóa của một gia đình gần đấy. Nhưng như vậy cũng không chắn được gió, Tinh Tinh bị thổi đến mức cả người lạnh buốt. Thật sự quá lạnh, bé chỉ có thể cởi túi thỏ ở trên lưng ra ôm trước ngực, dùng bộ lông xù xù của con thỏ để sưởi ấm. Ngồi nghỉ mà mí mắt dần nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập đến. Hình như có người đang đến. Nhận thức dần rơi vào hỗn loạn đã gửi tin tức này đến một cách mơ hồ. Không đợi đại não kịp phản ứng, một chiếc khăn dày đột nhiên bịt lên mũi và miệng của Tinh Tinh. Bé vô thức giãy dụa, nhưng sức trẻ con sao có thể chống lại với một người trưởng thành? Một mùi gay mũi truyền đến, cô bé lâm vào hôn mê. "Hôm nay vận khí của ông đây không tệ, ra ngoài uống rượu cũng có thể gặp được một nhóc con xinh xắn, mang về nhất định sẽ bán được giá tốt!" -------------Hết Chương 14------------ 19/10/2020
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]