- ---------------o0o----------- *Hán bảo bảo: là Hamburger nha mọi ngừi, bên Trung người ta phiên âm theo tiếng Hán á. "A, được rồi." Tinh Tinh hơi thất vọng, nhưng bé cũng đã quen với việc ba mẹ không hay ở nhà, cho nên không tiếp tục ồn ào nữa. Chỉ là trong lòng có hơi mất mát, đầu lông mèo ngốc nghếch không nhịn được cúi xuống. Không nhìn nổi dáng vẻ sa sút của cô bé, Phó Hành đưa tay để lên trên đầu nhỏ của Tinh Tinh, nhẹ nhàng xoa, dẫn đến ánh mắt nghi ngờ của con mèo nhỏ. Đối diện với ánh mắt của cô bé, tay Phó Hành hơi dừng lại, thần thái tự nhiên thu tay về. Xem ra khi còn bé, vợ anh không thích bị người khác vò đầu. Tuy nhiên cảm xúc vẫn tốt, trước sau như một. "Tinh Tinh có đói bụng hay không?" Đây rõ ràng là đang đánh trống lảng mà. Nghe vậy, Tinh Tinh sờ sờ bụng nhỏ tròn trịa của mình, thực ra cô bé cũng không đói lắm nhưng vẫn lớn tiếng trả lời: "Đói bụng ạ! Tinh Tinh muốn ăn hán bảo bảo." Thực ra, Tinh Tinh không hề biết cái món kia là món gì. Nhưng cô bé đã tình cờ nghe được từ trong miệng dì bảo mẫu nhà mình, biết được nhiều người rất thích đưa trẻ con nhà mình đi ăn hán bảo bảo, nên đương nhiên món này được xếp vào trong menu mỹ vị của bé. Mặc dù cô bé không hiểu lắm, 'bảo bảo' có thể ăn được sao? Nghĩ lại thì người ăn thịt 'bảo bảo' hình như rất độc ác, nên Tinh Tinh lại do dự mở miệng: "Con... con không ăn bảo bảo nữa, uống sữa là được rồi." "Không sao, chúng ta sẽ đi ăn hamburger." Thật ra Phó Hành không tán thành việc cho trẻ con ăn những thứ đồ không có dinh dưỡng này, nhưng nhìn dáng vẻ chờ mong lại sợ sệt của Tinh Tinh, anh vẫn dung túng cô bé. Ăn một lần chắc không việc gì đâu. "Không được không được không được... Không ăn." Kết quả khi Phó Hành đồng ý, Tinh Tinh lại không muốn ăn. Cô bé lắc đầu giống như một cái trống bỏi, cả người cũng tràn đầy kháng cự. Sao mới trong chốc lát mà bé con đã thay đổi ý nghĩ rồi? Không hiểu cô bé đang nghĩ gì, Phó Hành thấy Tinh Tinh thật sự không thích, nên cũng tiện thể bỏ luôn ý nghĩ này. "Vậy Tinh Tinh muốn ăn cái gì?" Anh tiếp tục kiên nhẫn hỏi. "Cái gì cũng được sao?" Tròng mắt Tinh Tinh đảo quanh một vòng, không biết đang suy nghĩ đến biện pháp 'tốt' nào, cả người tràn ngập vẻ lanh lợi giảo hoạt. "Bé con nói trước đi." Đáng tiếc, đạo cao một thước ma cao một trượng, Phó Hành thản nhiên mà ngăn chặn cô bé thăm dò. "Tinh Tinh muốn ăn kẹo." Cuối cùng vẫn là sở thích ăn uống chiếm ưu thế, Tinh Tinh nói ra đáp án khao khát từ tận đáy lòng. "Không được." Câu này không phải Phó Hành nói, mà là Phó Ti Cẩn nghe được động tĩnh bên ngoài nên đi ra: "Hôm nay mẹ đã ăn ba viên kẹo, một hộp xoài lớn, còn có một bình sữa chua, không thể cho mẹ ăn kẹo nữa." "Thực ra là năm viên, vừa rồi tiểu Trình cho trộm Tinh Tinh hai viên kẹo, cô bé đều ăn hết." Thư ký Lý còn chưa đi đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt nhìn về phía phản đồ Tinh Tinh, bình tĩnh bán triệt để tiểu manh vật, thuận tiện hố đồng nghiệp một phen. Thích tiểu manh vật thì cũng chỉ là thích, để bảo vệ tốt trẻ con thì nên tuân thủ ranh rới cuối cùng của ẩm thực, đây là ý kiến của một người trưởng thành. "Có phải Tinh Tinh đã ăn hết năm cái kẹo luôn?" Phó Hành hỏi. Anh sẽ không vì lời nói của người ngoài đã kết luận bé con nhà mình phạm sai lầm. "Ăn... Ăn." Tinh Tinh nhỏ giọng nói. Cô bé sẽ không nói dối, cô giáo bảo trẻ con không được nói dối, nếu không sẽ biến thành người nói dối không được người khác yêu thích. "Bé con hôm nay không được phép ăn kẹo nữa." "..." Miệng mếu mếu, trong chốc lát nước mắt đã đảo quanh vành mắt, cố nén nên không bị chảy xuống. Nhưng bé rất ủy khuất. Phó Hành lạnh lẽo cứng rắn không có động tĩnh gì. Nhưng đến trưa, anh lại nắm lấy tay nhỏ của Tinh Tinh đang nhìn chăm chú vào chú hề đang mỉm cười, đi vào một cửa hàng ăn nhanh đông khách. "Một phần ăn trẻ em, cảm ơn." "Vâng, xin chờ một chút." Chưa đến vài phút, phần ăn hamburger vị gà chiên nóng hổi được đưa đến trước mặt Phó Hành. Một tay anh bưng khay lên, tùy ý dẫn theo Tinh Tinh đến một vị trí gần cửa sổ. "Ăn đi." Hamburger mini phù hợp cho trẻ con ăn được đưa đến trước mặt Tinh Tinh. Tinh Tinh nhận lấy hamburger, tò mò nhìn một chút, sau đó cẩn thận cắn một miếng ở bên rìa. Cô bé không dám cắn nhiều, chỉ ăn một chút salad dính tương □□, hai mắt lập tức sáng lên. Ăn rất ngon nha! "Đây là cái gì? Ăn rất ngon!" Trong miệng Tinh Tinh chứa đồ ăn, tiếng không rõ ràng mà hỏi thăm. Đây là lần đầu tiên cô bé được ăn món ngon như vậy. "Là hamburger đấy em gái nhỏ." Một cô gái và bạn đi ngang qua nghe được câu hỏi của Tinh Tinh, có lòng tốt cập nhật kiến thức cho cô bé. "Hán bảo bảo?" Tinh Tinh sửng sốt một chút, lại nghiêm túc dò xét hamburger trong tay, đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thì ra ở bên trong hán bảo bảo không có 'Bảo bảo' nha." Giọng nói rất nhỏ, chỉ có Phó Hành ngồi cạnh mới nghe được câu này. Anh hơi sững sờ, lập tức nhớ đến thái độ mâu thuẫn của Tinh Tinh ở trước cửa phòng làm việc của con trai lớn. Một tay nắm lại để ở bên miệng, tiếng cười trầm thấp tràn ra từ cổ họng có chút trấn động. Đứa nhỏ này, sao có thể đáng yêu thế chứ? Sự thật chứng minh, mị lực của hamburger không ai có thể địch lại. Cắn hai ba miếng, hamburger mini trên tay Tinh Tinh chỉ còn lại một nửa. Thừa dịp lúc cô bé đang nhai, một cái ống hút được đưa đến bên miệng, Tinh Tinh theo cản năng ngậm lấy hút nhẹ, dòng sữa ngọt ngào ấm áp lập tức tràn vào trong miệng, tưới đều lên hamburger đang nghẹn lại trong miệng. Bên trong phần ăn trẻ em vẫn có mấy miếng gà ăn nhanh, nhưng đã bị Phó Hành lột mất lớp da giòn, chỉ chừa lại phần thịt gà bên trong cho Tinh Tinh. Loại đồ ăn nhanh nhiều dầu mỡ này không thích hợp để cho trẻ con ăn. Ăn uống no nê, Tinh Tinh vuốt vuốt cái bụng nhỏ đã to thêm một vòng của mình, lần này ăn quá no. Cô bé được Phó Hành ôm ra xe, được đặt ngồi lên ghế an toàn cho trẻ em không biết đã được lắp từ khi nào, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng, cả người lộ ra vẻ ngơ ngác, đây là dáng vẻ mệt nhọc sau khi ăn no. "Sao lại giống heo con thế này?" Ăn no rồi ngủ. Trên xe không có sẵn chăn nhỏ, Phó Hành cởi áo khoác âu phục của mình, đắp lên người Tinh Tinh, tiện thể giảm máy điều hòa, tránh đứa bé bị cảm lạnh. Xe chạy trên đường nên hơi rung lắc, Tinh Tinh lên xe chưa được bao lâu thì rơi vào mộng đẹp, đi tìm Chu công chơi đùa. "Chim nhỏ." Lúc sắp ngủ, bàn tay nhỏ của cô bé quơ quơ chỉ ra cửa sổ, mơ mơ màng màng lẩm bẩm một tiếng. Âm thanh quá nhỏ, có chút không rõ ràng, nên Phó Hành không nghe rõ. Anh chỉ coi như Tinh Tinh đang nói mớ. Sáng nay Phó Hành đã tận dụng thời gian xử lý hết công việc ở công ty, buổi chiều không có việc gì, nên dẫn Tinh Tinh về nhà. Mọi chuyện phát sinh vào sáng nay quá nhanh làm cho mọi người trở tay không kịp, bây giờ anh muốn về nhà tìm xem có chút manh mối gì không. Vì sao trong vòng một đêm, vợ anh lại biến thành một đứa trẻ? Còn có, vợ bị thu nhỏ rồi, một ngày nào đó có thể biến trở lại không? Về đến nhà, để tránh việc mình lục tung trong nhà gây ồn ào đến Tinh Tinh, trước tiên Phó Hành đưa cô bé đến phòng ngủ của con trai nhỏ. Dù sao mấy ngày nay thằng con này đang cáu kỉnh sẽ không về nhà, để cho mẹ nó ngủ một giấc trong phòng nó cũng không có việc gì. Bên kia Phó Hành vội vàng tìm kiếm manh mối, bên này Tinh Tinh đang chìm trong giấc ngủ. Không ai ngờ đến Phó Ti Thận lại về nhà lúc này. Phó Ti Thận vốn không muốn về nhà, anh còn đang tức giận với mẹ. Về nhà sẽ có cảm giác mình đi nhận thua, anh thua bởi thủ đoạn hèn hạ của mẹ ruột, từ nay về sau ở trước mặt mẹ mình sẽ luôn kém hơn một bậc, bị mẹ điều khiển cuộc sống. Đây không phải chuyện mà Phó Ti Thận có lòng tự trọng cao sẽ chịu được. Nhưng nghĩ đến lời nói lúc sáng của anh trai, anh rất rối rắm, trong đầu trằn trọc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn cắn răng quyết định lén lút về nhà xem một chút. Xem một chút là được, nếu không có chuyện gì, anh lập tức quay đầu bước đi, chắc chắn sẽ không chạm mặt với mẹ mình. Thật ra Phó Ti Thận không phải người ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lời nói sáng nay của Phó Ti Cẩn làm anh quá để ý. Đây không phải lần đầu tiên Phó Ti Thận bỏ nhà trốn đi, thời kỳ phản nghịch của anh bắt đầu từ sớm nên người trong nhà cũng rèn luyện được thái độ bình tĩnh trước việc này. Hơn nữa anh đã trưởng thành, chỉ cần không ở bên ngoài làm điều phi pháp, thì dù một tháng không về nhà, cũng không ai cố ý đi quản anh. Cho nên, với điều kiện tiên quyết này, câu khuyên bảo của Phó Ti Cẩn làm cho anh cảm thấy ngoài ý muốn. Chẳng trách Phó Ti Thận để ý như vậy. Anh luôn cảm thấy có gì đó sâu xa sau chuyện này. Nơm nớp lo sợ về đến nhà, lại phát hiện trong nhà rất yên tĩnh. "Sao lại không có ai?" Quay trái quay phải nhìn hết một lượt, Phó Ti Thận phát hiện cả người giúp việc cũng không có ở đây, anh mới nhẹ nhàng thở ra. "Đúng lúc lần trước đi quên mang đồ, tiện đường trở về lấy." Phó Ti Thận sải chân dài đi về phòng mình. Nhà Phó gia là biệt thự ba tầng. Lầu một là phòng khách, phòng bếp, phòng chứa đồ và hai phòng cho người giúp việc ở. Lầu hai có hai phòng ngủ của hai anh em nhà họ Phó, còn có thư phòng riêng của hai người và mấy gian phòng khách. Toàn bộ lầu ba đều thuộc về Phó Hành và Tinh Tinh, có phòng trưng bày ảnh gia đình, phòng thể hình, thư phòng. Trên tầng thượng là vườn hoa nhỏ. Cho nên Phó Ti Thận muốn về phòng mình, không cần phải đi qua khu vực của ba mẹ. Cũng nhờ biệt thự Phó gia cách âm rất tốt, nên anh không phát hiện ba mình đang lục tung cái lầu ba lên. Thuận tay mở cửa phòng mình, bước chân Phó Ti Thận đột nhiên cứng đờ. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào giường mình, mặc dù trên giường không nhô lên rõ ràng, nhưng Phó Ti Thận vẫn nhạy cảm phát hiện ra. Có người vào phòng anh, mà bây giờ tên đầu sỏ kia còn ngang nhiên chiếm lấy giường của anh! Ba bước thành hai bước, Phó Ti Thận xông lên, thô lỗ lật chăn, gào thét: "A! Cô là.... ai? Con gái riêng? Không không! Tiểu quỷ, sao lại là mi?" Đang tức giận chất vấn bỗng chuyển thành kinh ngạc hỏi thăm, Phó Ti Thận không hề nghĩ đến, con gái riêng của anh trai lại ngủ trên giường mình. Đi nhầm phòng sao? Dù sao đứng bên ngoài nhìn thì cửa của các phòng đều giống nhau, người không quen rất dễ đi nhầm. Lúc anh còn nhỏ cũng thường xuyên nhầm lẫn cái này, mà đi nhầm sang phòng anh trai. "A..." Bị đột nhiên đánh thức, Tinh Tinh mơ mơ màng màng ngồi dậy, tay nhỏ xoa xoa hai mắt buồn ngủ, vẻ mặt mờ mịt. Nhưng tính tình vẫn còn tốt, không khóc nhè, chỉ là đầu óc vẫn đang trong trạng thái mơ hồ. Cô bé đần độn lần theo bắp đùi trước mặt mình nhìn lên trên, khi thấy rõ khuôn mặt đẹo trai của Phó Ti Thận cực kỳ giống mình, hai mắt sáng ngời, giọng sữa vang lên: "Con trai!" Xem ra vẫn còn nhớ rõ chuyện Phó Ti Thận là con trai mình. Phó Ti Thận: "???" Trong đầu anh bạn lớn đang có rất nhiều dấu chấm hỏi. Chuyện gì đã xảy raaa, con nhóc này mới lớn bao nhiêu mà đã muốn làm mẹ anh. Mi tâm nhăn lại, Phó Ti Thận bày ra vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng muốn sửa chữa sai lầm cho Tinh Tinh. Kết quả lời còn chưa nói ra, một giọng nói trầm thấp quen thuộc đã vang lên trước: "Tinh Tinh tỉnh rồi?" Sống lưng Phó Ti Thận cứng đờ. ---------Hết Chương 5-------- 26/08/2020
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]