Khương Tự có hơi mờ mịt, Lục Tinh Trầm không trực tiếp mở cửa cho cô. Vì rửa sạch hiềm nghi mà cậu còn nghĩ ra một cách.
Vừa nói chuyện điện thoại xong, Khương Tự liền thấy hình như dưới khe cửa có thứ gì đó.
Cô híp mắt, cẩn thận nhìn kỹ, thấy cái thẻ phòng kia bị đẩy từ trong ra ngoài qua khe cửa.
Ngay sau đó, Lục Tinh Trầm gõ lên cửa phòng hai cái, vô cùng có tiết tấu, giống như là ám chỉ cho người bên ngoài.
Khương Tự: "..."
Không phải là cậu cho rằng mình đang đóng phim chiến tranh tình báo chứ.
Đứa nhỏ này bị bệnh không nhẹ.
Sau khi đẩy thẻ phòng ra, bên trong lập tức im tiếng, không thấy Lục Tinh Trầm đâu.
Lục Lẫm cúi người nhặt cái thẻ phòng lên, quét một cái lên máy cảm ứng trên cửa.
Tích.
Cửa phòng kêu lên rồi mở ra.
Mới vừa vào cửa, Khương Tự đã nghe thấy tiếng Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh đang xỉa xói nhau.
Cặp song sinh này đang nói móc nhau rất vui vẻ, anh một câu tôi một câu, tiếng nói chuyện và tiếng của trò chơi che giấu tiếng bước chân, bọn họ không hề phát hiện nguy hiểm đang đến gần.
"Ngôi sao lớn, lần sau mày hàn kính râm lên mặt luôn đi, thì sẽ không có ai nhận ra mày nữa."
"Lục Phù Sênh anh cũng lên báo đấy, chưa từng nghĩ xem vì sao người khác không nhận ra anh à? Bởi vì khuôn mặt của anh là mặt đại chúng(1) đấy."
(1) Mặt đại chúng: Ý chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-vai-phan-dien-nho-gay-su/3416307/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.