Chương trước
Chương sau
Hôm nay, cô chủ Lục có chuyện cần tìm người giúp.

Đám vệ sĩ xếp thành một hàng nhận mệnh lệnh của cô chủ.

Khương Tự nhìn lướt qua từng người một, đột nhiên cô nói: “Trong số mọi người, có ai là người diễn xuất khá một chút không?”

Đám vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, họ vẫn chưa hiểu ý của cô chủ lắm.

Khương Tự chống cằm, cất giọng dịu dàng: “Tôi muốn mọi người đóng vai quần chúng để diễn kịch cho ông chủ xem.”

“Địa điểm được chọn là bên ngoài một ngôi chùa trên núi.”

Nơi cô và Lục Vọng gặp nhau lần đầu tiên là Bách Nhạc Môn.

Khi ấy, Lục Lẫm đến đó rồi đồng hồ đo nhịp tim bắt đầu tăng vọt, ngay sau đó anh rơi vào hôn mê.

Lần trước khi cô trải qua chuyện kinh hoảng, nếu cô nhớ không lầm thì khi ấy, đồng hồ đo nhịp tim của Lục Lẫm cũng đã vang lên.

Chưa hết, trong cửa hàng tại thời điểm năm 1938, Lục Lẫm còn đoán ra được ý của Lục Vọng ngay lập tức.

Nói như vậy, nếu cô tái hiện lại khung cảnh ở kiếp trước… liệu có thể xác định thân phận của Lục Lẫm một lần nữa không?

Khương Tự vẫn còn nhớ một chuyện của kiếp trước.

Lục Vọng và cô cùng đến một ngôi chùa để dâng hương, trên đường trở về, họ bị ám sát ngoài ý muốn, khi ấy, Khương Tự được Lục Vọng bảo vệ kĩ càng trong lòng.

Khương Tự nghe thấy tiếng trái tim đập dồn dập như đánh trống của Lục Vọng.

Trong trí nhớ của cô, khung cảnh ấy vẫn còn mới mẻ như thuở ban đầu.

Khương Tự nhìn đám vệ sĩ: “Vai diễn của mọi người là đám cướp ven đường, ai cảm thấy phù hợp?”

Người đầu tiên đứng ra là đội trưởng đội vệ sĩ, anh ta giơ tay phát biểu ý kiến: “Cô chủ, ngài thấy tôi có đạt yêu cầu không?”

“NO.” Khương Tự nhíu mày, cô giơ ngón tay thon dài ra lắc lắc.

“Trông anh quá đặc biệt, nhìn một cái là nhận ra ngay.”

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn.

Đội trưởng đội vệ sĩ nuôi bộ râu quai nón, anh ta toát lên khí chất hệt như một người từng lăn lộn trong giới xã hội đen, thậm chí ngay cả khi đeo khẩu trang lên cũng không che nổi bộ râu của anh ta.

Trực giác của ông chủ Lục vốn luôn nhạy bén, chẳng mấy chốc là có thể nhận ra anh ta ngay.

Đội trưởng tủi thân đứng dẹp qua một bên, anh ta thật sự rất muốn giúp sức cho cô chủ.

Liên tục có người đứng ra tự đề cử, cứ nghĩ đến việc được tham gia vào một chuyện thú vị như vậy là ai nấy đều bắt đầu háo hức muốn thử.

“Cô chủ, ai cũng nói tôi có gương mặt đại trà, chắc chắn sẽ không bị ông chủ nhận ra đâu.”

“Tôi nữa, đến mẹ tôi còn mù mặt không nhận ra tôi nữa là, tôi đứng ngay trước mặt bà ấy mà bà ấy còn lao về phía người khác gọi con trai.”

“Tôi cũng muốn đi, hy vọng cô chủ có thể cho tôi một cơ hội.”

Khương Tự chọn ra vài người phù hợp với yêu cầu rồi đưa kịch bản cho họ, sau đó gọi điện thoại cho Lục Lẫm.

Cô mời Lục Lẫm cùng đi chùa vào cuối tuần.

Chỉ cần là yêu cầu do Khương Tự đề ra, Lục Lẫm đương nhiên sẽ đồng ý.

-

Đến cuối tuần, Lục Lẫm đích thân lái xe, Khương Tự ngồi ở bên cạnh anh.

Khi sắp đến nơi, Khương Tự bỗng xoay người, mái tóc bồng bềnh tựa mây trời cũng theo đó mà buông rủ xuống sườn mặt cô.

Ánh mắt Khương Tự tràn đầy sự dò xét, cô cất giọng êm ái: “Anh đã từng nghe qua chùa Tĩnh Vân chưa?”

Lục Lẫm chậm rãi nói: “Lần đầu tiên nghe thấy.”

Ánh mắt anh nhìn lướt qua Khương Tự một cái.

Như thể rất lạ lẫm với cái tên này.

Khương Tự không chịu thua, vẫn tiếp tục dò hỏi: "Trước đây ngôi chùa này còn có một cái tên khác. Đó là chùa Tịnh Vân, Tịnh trong Tịnh Thổ.”(1)

(1) Nguyên văn: 净土: Tịnh Thổ là vùng đất thanh sạch, nơi chư Phật dùng để thuyết pháp, dành riêng cho chúng sinh đắc đạo.

Khương Tự hỏi: “Anh có ấn tượng gì không?”

Lục Lẫm cảm thấy hơi là lạ, nhưng anh vẫn lắc đầu: “Chưa từng nghe qua bao giờ.”

Khương Tự phồng má bĩu môi.

Cô đường đường là Khương Tự, là đại tiểu thư nhà họ Khương cao cao tại thượng.

Dù cho Lục Lẫm chính là Lục vọng, anh đã mất đi kí ức, đã quên đi mọi chuyện của kiếp trước, vậy thì cô cũng không nên là người chủ động.

Chẳng lẽ cô còn phải nói với Lục Lẫm rằng có khả năng kiếp trước họ là vợ chồng chắc?

Ai nghe thấy mấy lời này thì kiểu gì cũng cho rằng cô là đồ điên.

Khương Tự không nói chuyện nữa, rất nhanh sau đó Lục Lẫm đã ý thức được cô đang bực mình.

Nhưng anh không đoán ra nguyên nhân là gì.

Trên đường đến chùa, Khương Tự chẳng nói chẳng rằng.

Khi Lục Lẫm nói chuyện với cô, cô chỉ hừ một tiếng rồi nhìn đi chỗ khác.

Mãi cho đến khi hai người đến trước sảnh đại điện thì Khương Tự mới thu lại cơn giận dỗi.

Nơi đây hương khói nghi ngút vờn quanh, các sư thầy đang niệm kinh, trong lòng cả hai chợt lắng lại.

Hai người thành kính quỳ trên tấm đệm thiền, nén hương trong tay lặng lẽ cháy.

Làn khói trắng uốn lượn vấn vít làm mờ đi gương mặt, trên người cả hai đều thấm đượm mùi nhang.

Lục Lẫm ngẩn người nhìn chăm chú vào bức tượng Phật từ bi. Cho đến khi tàn hương nóng bỏng rớt xuống mu bàn tay, anh mới giật mình bừng tỉnh.

Khi Lục Lẫm đứng dậy, vừa hay lại chạm phải ánh mắt Khương Tự.

Khương Tự đi thẳng ra khỏi đại điện cùng Lục Lẫm, cô chủ động phá vỡ sự im lặng.

Khương Tự kiên trì hỏi cho bằng được: “Anh quỳ ở đó lâu như vậy, rốt cuộc là cầu mong điều gì thế?”

Lục Lẫm né tránh ánh mắt cô: “Điều ước nói ra sẽ không thiêng nữa.”

Quả nhiên, đáp lại Lục Lẫm chính là một tiếng hừ lạnh: “Nhỏ mọn.”

Lục Lẫm bật cười, nhưng anh vẫn không lên tiếng.

Thế là Khương Tự bèn đưa Lục Lẫm đến một con đường nhỏ, đám vệ sĩ đã mai phục sẵn ở đó rồi.

Vừa đặt chân đến con đường nhỏ, Lục Lẫm đã cảm thấy có gì đó sai sai: “Hình như đi nhầm đường rồi.”

Khương Tự nói dối không chớp mắt: “Anh thì hiểu cái gì? Anh đã đi qua đây bao giờ đâu, đây là đường tắt, đi đường này xuống núi rất nhanh.”

Đương nhiên là cô biết đi nhầm đường rồi.

Nhưng không nói như vậy thì đám người đang mai phục làm sao có thể dọa Lục Lẫm một phen được.

Tuy anh biết Khương Tự đang nói dối, nhưng Lục Lẫm cũng không gặng hỏi, anh yên lặng đi phía sau cô.

Trong rừng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở của họ.

Đi được nửa đường, hai bên rừng cây bỗng vang lên tiếng bước chân sột soạt phát ra từ tứ phía tựa như đã hẹn trước.

Tiếng gió và tiếng bước chân cùng vang vọng, kèm theo đó là một tiếng gầm thét.

“Này, đôi vợ chồng ở phía trước mau đứng lại cho ông, giao hết tiền trên người ra đây!”

Khương Tự quay lưng lại, âm thầm mím môi dưới.

Đến rồi, kịch hay lên sàn rồi.

Cô làm như đang hoảng sợ, kéo Lục Lẫm xoay người lại, định bụng giả vờ khóc nấc lên vài tiếng.

Ánh mắt Khương Tự đặt trên người của “tên cướp”, cô cười không nổi, mà khóc cũng không xong.

Ai bảo bọn bọ tự ý thay bộ đồ lố bịch như này cơ chứ!

Khương Tự nhớ rất rõ, đây rõ ràng là quần áo trong bộ phim kháng chiến chống Nhật nào đó.

Tên cướp lại hằm hè chỉ vào Lục Lẫm.

“Tao sẽ không làm vợ mày bị thương, chỉ cần mày giao tiền ra đây là được.”

Khương Tự nhíu mày, có gì đấy sai sai, sao giọng nói này run rẩy quá vậy.

Ngày hôm đó, chẳng phải đám người này đối xử rất hung dữ với tên tội phạm đào tẩu Phó Quảng Xương hay sao?

Sao mà vừa đối mặt với Lục Lẫm thì ai nấy đều biến thành chim cút ngay tức khắc thế?

Mới đầu Lục Lẫm hơi nghi ngờ, anh híp mắt nhìn, sau đó phát hiện ra rất nhiều sơ hở.

Nhìn đống quần áo như kiểu sản xuất hàng loạt của bọn họ rất đáng nghi.

Cả đám người ăn mặc như thế này đi trên đường thì quá thu hút sự chú ý, làm sao mà còn dở trò ăn cướp được?

Đã thế còn mấy gương mặt quen thuộc nữa chứ.

Lục Lẫm gần như đã xác định được đám người trước mắt này chỉ là hổ giấy, anh không có bất kì hành động nào mà chỉ đứng nguyên tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt bọn họ.

Anh cất giọng nhàn nhạt: “Nếu tôi nói không thì sao?”

Khương Tự ngẩn ra vài giây rồi liên tục liếc trộm Lục Lẫm.

Tại sao sự việc lại không phát triển theo hướng tưởng tượng của cô vậy?

Đám cướp cũng đơ ra, bọn họ chợt nghĩ tới cô chủ vẫn còn chuẩn bị vũ khí bí mật cho bọn họ.

Một giây sau, bọn họ đồng loạt rút khẩu súng lục Browning giả ra nhắm thẳng vào hai người.

“Thế này chắc là chúng mày sợ rồi nhỉ?”

Khương Tự đơ ra như khúc gỗ, lúc mấy người nói chuyện có thể đừng rung tay dữ dội như vậy không?

Cô còn không sợ thì Lục Lẫm làm sao mà sợ được?

Trong đó có một tên cướp vì quá căng thẳng, đến súng trên tay còn không cầm chắc, rơi đánh “bộp” một cái trên mặt đất.

Anh ta định cúi xuống nhặt nhưng súng lại bị sút đến cạnh chân Lục Lẫm.

Khương Tự nhìn đến trợn tròn cả mắt.

Những người khác đều quăng ánh mắt trách móc qua.

Khương Tự tức gần chết.

Thứ cô muốn là kiểu bầu không khí cấp bách, ớn lạnh cơ.

Nhưng bây giờ thì đã biến thành hiện trường một vở hài kịch quy mô lớn rồi.

Có ma mới tin!

Động tác của Lục Lẫm mau lẹ, anh nhanh tay nhặt khẩu súng trên mặt đất lên.

Trọng lượng trên tay rất nhẹ, anh bật cười.

Bây giờ thì đã rõ mười mươi.

Là cô chủ nhà anh đang giở trò quỷ.

Lúc Khương Tự tưởng rằng Lục Lẫm sẽ bóc mẽ cô thì anh bỗng giơ súng lên.

Lục Lẫm nghĩ bụng, nếu Khương Tự đã thích chơi game nhập vai như vậy, thế thì anh sẽ phối hợp diễn với cô một phen.

Lúc này, ánh mắt của Lục Lẫm lạnh lẽo, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào một người trong số họ, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại khiến người ta run rẩy.

“Các người to gan quá nhỉ?”

Bầu không khí tràn đầy cảm giác bức bách cứ thế ập đến.

Tên cướp bị chĩa mũi súng hoàn toàn quên mất đó chỉ là súng giả, anh ta đầu hàng không chút do dự: “Hãy tha cho tôi, tôi đi ngay bây giờ đây.”

Dứt lời, anh ta xoay người bỏ chạy.

Trong nháy mắt, mười mấy tên chạy mất dạng.

Lục Lẫm cụp mắt nhìn Khương Tự, trong mắt tràn ngập ý cười.

“Cô chủ đã hài lòng chưa? Bọn chúng chạy hết rồi.”

Khương Tự tức đến nỗi dậm chân.

Được lắm, Lục Lẫm đã biết sự thật rồi mà còn trêu cô.

Để phạt Lục Lẫm, Khương Tự khoanh tay lại, không thèm đi nữa.

Cô giận lẫy, xoay đầu sang một bên rồi kiêu ngạo ra lệnh cho Lục Lẫm: “Tôi váng đầu, không thoải mái, anh cõng tôi xuống núi đi.”

Còn nửa chặng đường nữa mới đến chân núi, không xa mà cũng chẳng gần.

Chỉ là nếu cõng thêm một người thì kiểu gì cũng mất thêm chút sức lực.

Nhưng Lục Lẫm lại cúi người xuống theo lời cô: “Lên đi.”

Khương Tự không hiểu, sao Lục Lẫm lại nghe lời như vậy chứ? Cô không khách sáo nữa, cứ thế nhảy thẳng lên lưng Lục Lẫm, hai tay vòng qua cổ anh.

Đúng lúc chân của cô đang đau.

Lục Lẫm cõng Khương Tự trên lưng, bước từng bước xuống núi.

Ánh nắng đầu xuân tươi đẹp, sắc xuân đâm chồi, từng mầm sống xanh non mỡ màng bắt đầu từ những lùm cây dần tản ra ý xuân đong đầy.

Tựa như lướt qua tháng ngày an nhiên tươi đẹp suốt hai kiếp người.

Khương Tự nằm bò trên lưng Lục Lẫm, không khí mát mẻ đầu xuân bị xua tan hơn phân nửa.

Lúc này, cô bỗng nhớ lại chuyện kiếp trước, ở thời dân quốc, ngày mà họ cùng đến chùa lại trùng với ngày sinh nhật cô.

Kí ức của kiếp trước ùa về như con thoi không ngớt.

“Khương đại tiểu thư.” Một giọng nói phá vỡ bầu không khí, gần đến mức tựa như tiếng thủ thỉ bên tai.

Giọng nói của anh trầm thấp rõ ràng: “Sinh nhật vui vẻ.”

Giọng nói từ hồi ức vụt qua trong nháy mắt.

Khương Tự đột nhiên nhớ ra một chuyện đã bị cô bỏ quên.

Cơ thể này của cô và Lục Vọng của kiếp trước có bát tự giống nhau.

Ở kiếp trước, bát tự của Lục Vọng rất mạnh, còn bát tự của Khương Tự rất yếu.

Trước kia Khương Tự thường nói, cô rất ngưỡng mộ Lục Vọng, nếu mệnh của cô cũng cứng rắn như vậy thì tốt biết bao.

Rất hiếm bát tự có cùng tứ trụ, thông thường phải vài chục năm mới xuất hiện một lần.

Liệu đây có phải sự trùng hợp không?

Khương Tự nhìn chằm chằm Lục Lẫm, đường xương hàm của anh lạnh lùng mà sắc bén, cô bỗng nhiên lên tiếng: “Sinh nhật của anh là khi nào?”

Lục Lẫm hơi ngẩn ra: “Tôi chưa đón sinh nhật bao giờ.”

Khương Tự im lặng vài giây, cô không muốn hỏi nữa.

Cô lại đưa ra câu hỏi khác: “Tôi có nhẹ không?”

Lục Lẫm không hiểu ý tứ sâu xa của Khương Tự, chỉ đáp lại một câu: “Cũng ổn.”

“Anh có biết nói chuyện không vậy?” Khương Tự lắc lư đôi chân nhỏ hai cái, gót chân đá nhẹ vào eo Lục Lẫm.

“Anh phải nói là, cô chủ quá nhẹ, tôi gần như không cảm nhận được trọng lượng.”

Khương Tự dịu dàng nói: “Mấy lời này còn phải để tôi dạy anh sao?”

Lục Lẫm cong môi, anh nói lại lời của Khương Tự theo một cách khác.

“Là tôi sai rồi, cô chủ nhẹ tựa lông hồng.”

“Nếu tôi không giữ chặt, e là cô sẽ bay mất.”

Khương Tự nghĩ lại, anh đang khen cô là tiên nữ sao?

Nói vậy cũng chẳng ngoa.

Khương Tự được khen nhưng vẫn chưa cảm thấy hài lòng, cô càm ràm Lục Lẫm: “Nhóm tâng bốc còn biết ăn nói hơn cả anh, ít ra bọn họ có thể khen mấy chục câu mà không câu nào trùng câu nào.”

Lục Lẫm không hiểu lắm: “Nhóm tâng bốc là cái gì?”

Khương Tự lôi điện thoại ra, giơ ra trước mặt Lục Lẫm: “Nhìn đi, cho anh mở mang học hỏi một chút.”

Lục Lẫm nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa thật sự của nó, đợi đến khi Khương Tự thu điện thoại về thì anh đã chọn lọc câu từ xong xuôi rồi.

“Khuyết điểm lớn nhất của cô chủ chính là không có khuyết điểm, từ đầu cho đến chân đều vô cùng hoàn hảo.”

“Loại người như tôi đây có thể kết hôn với cô chủ, quả thật đúng là trèo quá cao rồi.”

Khương Tự nghe mà mát lòng mát dạ.

Hoá ra Lục Lẫm có thể học cách khen cô nhanh đến như vậy.

“Cũng không tệ, miễn cưỡng qua cửa.”

Lục Lẫm cõng Khương Tự xuống đến chân núi.

Đám vệ sĩ chạy té khói ban nãy đang đứng đợi ở cạnh xe.

Trông thấy ông chủ và cô chủ show ân ái, bọn họ ai nấy đều rời ánh mắt, quay sang ngắm nhìn phong cảnh, không liếc ngang liếc dọc.

Không hổ danh là cô chủ, sau khi lừa ông chủ một vố mà cô vẫn có thể kêu ông chủ cõng mình xuống núi.

Nhưng bọn họ và cô chủ không giống nhau.

Hy vọng ông chủ có thể niệm tình bọn họ biết điều như vậy mà bỏ quá một lần.

Một đám cao to lực lưỡng nháy mắt bỗng hoá thành đám tay sai, hai người vẫn còn cách đó hơn 30m mà đã có người tranh nhau chạy ra mở cửa xe.

Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn, suýt chút nữa thì bọn họ cãi nhau ỏm tỏi cả lên chỉ vì chuyện ai ra mở cửa xe.

Khi Lục Lẫm và Khương Tự đi đến trước đầu xe, tên vệ sĩ đánh rơi súng hồi nãy đã giành được vị trí thứ nhất.

Anh ta vội vàng mở cửa xe giúp hai người.

Lần này, game nhập vai của Khương Tự đã khép lại với kết quả thất bại.

Thôi bỏ đi, cứ coi như cô được xem tận mắt một vở hài kịch miễn phí đi vậy.

-

Trải qua nhiều ngày, buổi casting “Đóng phim thật sự rất khó” cuối cùng cũng kết thúc.

Một tuần sau, chương trình giải trí này sẽ chính thức phát sóng tập đầu tiên trên mạng với hình thức livestream.

Trước khi phát sóng, tổ chương trình đã tạo một cuộc bình chọn trên mạng để khảo sát mức độ nổi tiếng và được yêu thích của các thí sinh.

Cuộc bình chọn kết thúc, thí sinh có mức độ nổi tiếng thấp nhất là Hướng Hoành và Thư Gia Tâm.

Hướng Hoành là một diễn viên quần chúng, với diễn xuất khó hiểu trong vòng casting của mình, anh ấy đã chiếm vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên về mức độ được yêu thích trong cuộc bình chọn.

Thư Gia Tâm là nữ diễn viên nổi tiếng trong giới với khả năng diễn xuất mặt đơ.

Không cần biết bạn diễn đang diễn cái gì, chỉ cần đến phiên cô ấy thì đều diễn thành một khúc gỗ.

Với diễn xuất siêu đơ của mình, Thư Gia Tâm chiếm vị trí thứ hai từ dưới đếm lên về độ yêu thích và nổi tiếng.

Cư dân mạng đều nói, nếu tối nay hai người này không bị loại thì đúng là lẽ trời khó dung tha.

Tối nay, tập đầu tiên của “Đóng phim thật sự rất khó” mà rất nhiều người mong ngóng cuối cùng cũng bắt đầu.

Khương Tự mặc vest và hoá trang trên mặt một chút rồi đến hậu trường chương trình.

Sau khi cân nhắc một hồi, cô quyết định lần này sẽ không tham gia khâu chấm điểm.

Nhưng cô có một quyền lợi, đó là có thể sử dụng thẻ đảo ngược để quyết định sự ra về hay ở lại của một thí sinh.

Hay nói cách khác, khi một thí sinh bị ban giám khảo loại, nhưng nếu người đó trong mắt ngài W có đủ tư cách bước vào vòng trong, ngài W hoàn toàn toàn có thể sử dụng thẻ đảo ngược để giúp thí sinh đó tiến vào vòng trong.

Khương Tự bật cười, diễn viên mà cô đã nhắm thì nhất định sẽ vào vòng trong, như vậy sẽ bảo đảm không có bất cứ sai sót nào.

Buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, ban giám khảo ngồi vào vị trí.

Cư dân mạng quét mắt nhìn một lượt, lần này ngài W không xuất hiện bằng hình thức dùng standee hình người nữa.

Anh xuất hiện dưới hình dáng một mô hình đèn Led sáng loá mắt mọi người.

Lần này, mô hình của ngài W là mô hình ngồi, nhưng anh vẫn giơ một ngón tay lên chỉ về phía trước một cách ngạo mạn.

Cư dân mạng cảm thán, bất kể là ngài W dưới dạng standee hay là ngài W dưới dạng mô hình đèn Led.

Thì ngày hôm nay vẫn ngạo mạn y như cũ.

Hướng Hoành là người thứ ba lên sân khấu, kịch bản mà anh ấy biểu diễn là đóng vai một vị hoàng tử, thê tử của anh ấy bị ám sát rồi chết trong chính vòng tay của anh ấy.

Ánh đèn hơi tối đi, Hướng Hoành bắt đầu màn biểu diễn.

Trước màn biểu diễn lần này, Hướng Hoành đã cất công tham khảo cách diễn tự do của Hàng Dĩ Thanh. Anh ấy đã ngộ ra một chân lý đó là diễn xuất càng bay bổng sẽ càng chạm đến trái tim người xem.

Bởi vậy nên anh ấy quyết định lần này sẽ áp dụng nét diễn xuất bay bổng.

Nửa đầu phần biểu diễn rất bình thường.

Lúc này, nữ diễn viên trong vai thê tử của Hướng Hoành đang chết trong vòng tay anh ấy.

Hướng Hoành bỗng ngửa đầu lên, nhìn bầu trời rồi ra sức gào thét, tiếng gào vang vọng khắp trường quay.

“Aaaaa!”

“Tại sao lại cướp nàng ấy khỏi ta! Rốt cuộc là tại sao!”

Hướng Hoành ra sức gào thét, miệng anh ấy còn lố đến mức ngoác to sang hai bên, gân xanh trên trán nổi hết cả lên.

Cảnh khóc gào của anh ấy diễn ra quá đột ngột.

Thậm chí còn doạ nữ diễn viên trong lòng anh ấy sợ đến mức run một cái.

Nữ diễn viên rùng cả mình: Chuyện gì vừa xảy ra vậy. Cô ấy chẳng hiểu gì cả.

Hướng Hoành hoàn toàn đắm chìm trong cảnh khóc than.

Nhưng ngoại trừ anh ấy ra, tất cả mọi người trong trường quay đều im lặng, bởi vì họ quá sốc, chẳng biết Hướng Hoành đang làm cái gì.

Lúc này, Hướng Hoành buông nữ diễn viên ra.

Anh ấy bỗng giơ hai tay lên túm chặt lấy mái tóc, tiếp tục nhìn lên trần nhà mà nghẹn ngào gào khóc.

“Ông trời ơi, ta đồng ý dùng cả sinh mạng của mình để cứu nàng ấy! Cầu xin ông hãy trả nàng ấy lại cho ta!”

Hét xong câu này, Hướng Hoành vừa khóc vừa đấm vào ngực mình mà bật cười.

Màn biểu diễn kinh hoàng cuối cùng kết thúc trong tiếng nghẹn ngào tắc thở kì cục của anh ấy.

Giữa sự im lặng chết chóc lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Hướng Hoành đều tràn ngập sự sợ hãi.

Nữ diễn viên trên sàn: “!”

Ban giám khảo: “!”

Cư dân mạng: “!!”

Rốt cuộc bọn họ vừa xem cái gì vậy?

Rõ ràng nửa đầu phần biểu diễn của Hướng Hoành rất ổn áp, tại sao nửa sau lại tự nhiên thay đổi phong cách thế?

Ngũ quan của anh ấy vặn vẹo lệch lung tung.

Mắt, mũi, miệng, không một bộ phận nào là yên vị ở vị trí vốn có của nó cả.

Khương Tự vui mừng nhìn Hướng Hoành, cô cứ tưởng Hướng Hoành chỉ là có những cách lí giải độc đáo của riêng mình trên phương diện kịch bản thôi.

Nhưng màn biểu diễn tối nay với nét diễn ngũ quan vặn vẹo của Hướng Hoành đúng là tự tạo lối đi riêng.

Phong cách biểu diễn lố một cách không giống ai như thế này thì có đạo diễn nào mà kiểm soát cho nổi?

Khương Tự nhìn ngay vào phần bình luận chạy trên màn hình, cô muốn biết rốt cuộc cư dân mạng cảm thấy như thế nào.

[Phần trình diễn vừa rồi là nghiêm túc đấy hả? Người anh em này nốc hai cân rượu trắng rồi lên sân khấu đấy à?]

[Một phút tội nghiệp nữ diễn viên đóng chung với Hướng Hoành, coi người ta bị dọa cho một phen kia, đến bây giờ cô ấy còn nói không nên lời.]

[Ngoài câu vl ra thì tôi cũng không biết nên nói gì nữa.]

[Vừa nãy Hướng Hoành bị cái gì nhập à? Sao tự nhiên lại lên cơn thần kinh thế?]

[Có gì nói nấy, biểu cảm của Hướng Hoành lúc nãy cũng khá thú vị đấy, tôi chưa thấy ai có biểu cảm lố như vậy bao giờ.]

Khương Tự chống cằm, khóe miệng cô nhẹ giương.

Xem ra cư dân mạng cũng không thể hiểu nổi phong cách biểu diễn của Hướng Hoành đấy nhỉ.

Vừa hay lại rất hợp ý Khương Tự, người cô muốn tìm chính là kiểu diễn viên mà chẳng có ai hiểu như thế này.

Hướng Hoành, cô kết anh ấy rồi đấy.

Thầy Chí Dã: “Ai không biết lại tưởng ngũ quan của cậu tự có suy nghĩ riêng đấy.”

“Chẳng phải nửa đầu phần biểu diễn rất bình thường đấy sao? Hướng Hoành, cậu phải biết là nhập tâm và mặt mũi vẹo vọ có ý nghĩa không giống nhau.”

Sau khi bàn bạc xong xuôi, tất cả ban giám khảo đều cho số điểm thấp nhất.

Hướng Hoành… bị loại rồi.

Cư dân mạng ai ai cũng đồng ý loại Hướng Hoành, và bọn họ cũng không cho rằng ngài W sẽ giữ lại Hướng Hoành.

Nếu nói đến vòng casting, Hướng Hoành cùng lắm có thể coi là hiểu sai đề.

Vậy thì bây giờ gần như có thể coi phần biểu diễn của Hướng Hoành là bị thần kinh rồi, chẳng lẽ ngài W có thể chấp nhận kiểu diễn xuất như vậy sao?

Đương nhiên là không thể rồi.

Lúc này, giọng nam giới thô kệch của ngài W vang lên rõ ràng từ trong loa, vọng ra mọi ngóc ngách trong trường quay.

“Tôi muốn sử dụng thẻ đảo ngược.”

Ngài W nói tiếp: “Hướng Hoành, I need you!”

Vừa dứt lời, cả trường quay ồ lên.

Không ngờ ngài W lại sử dụng tấm thẻ đảo ngược đầu tiên dành cho Hướng Hoành.

Thẻ đảo ngược vừa được đưa ra, tình thế hoàn toàn xoay chuyển.

Hướng Hoành đã được bước tiếp vào vòng trong.

Mọi người nhìn về đứa con cưng Hướng Hoành của ngài W với vẻ khó tin, bọn họ nghĩ nát cả óc cũng không thể hiểu được tại sao ngài W lại đánh giá cao Hướng Hoành như vậy?

Và hơn hết, không ai có thể đoán được suy nghĩ của ngài W.

Cuộc thi vẫn tiếp tục diễn ra.

Sau khi vài diễn viên tiếp theo lên biểu diễn, ngài W không nói bất cứ điều gì nữa.

Trước mắt, đứa con cưng được ngài W chọn chỉ có một mình Hướng Hoành.

Một lát sau, Thư Gia Tâm với mức độ được yêu thích xếp thứ hai từ dưới lên cũng lên sân khấu.

Thư Gia Tâm diễn cảnh cô ấy và người yêu đã chia cách 5 năm. Hôm nay, người ấy cuối cùng cũng vượt qua mưa bom bão đạn để đứng trước mặt Thư Gia Tâm.

Nam diễn viên thốt lên lời thoại đầy xúc động: “Anh về rồi.”

Người yêu đã chia xa 5 năm trời, giờ đây lại xuất hiện trước mặt Thư Gia Tâm.

Thư Gia Tâm không hề cử động, trông chẳng khác gì robot. Cô ấy cứ đứng đực ra ở đó, người không nhúc nhích, mặt càng không động đậy.

Như thể nam diễn viên đang nói chuyện với không khí.

Tiếp theo sau đó, nam diễn viên nấu cho Thư Gia Tâm một bữa cơm.

Thư Gia Tâm gượng gạo cầm đũa lên lên, ăn từng miếng một như cái máy, còn nam diễn viên thì luôn nhìn cô ấy với ánh mắt đong đầy yêu thương.

Thư Gia Tâm hoàn toàn không liếc nhìn sang bên cạnh lấy một cái, chỉ cắm đầu vào ăn cơm.

Lúc ăn cơm, cô ấy chẳng khác gì người máy AI, đến cả con ngươi còn không di chuyển.

Ăn cơm xong, nam diễn viên đọc cho cô ấy nghe một bài thơ.

Cô ấy đứng đó như một pho tượng, ngay cả sợi tóc cũng không động đậy.

Cư dân mạng không ngừng hoài nghi, ban nãy Thư Gia Tâm bị ấn nút tạm dừng à?

Sao biểu cảm nào của cô ấy đều giống nhau hết vậy?

Lúc này, nam diễn viên lên tiếng: “Trong đợt chiến dịch trước, quân ta thương vong nghiêm trọng…”

Nghe thấy câu này, con ngươi không động đậy nãy giờ của Thư Gia Tâm cuối cùng đã khẽ đảo.

Cô ấy đồng cảm với những người đồng đội đã thiệt mạng.

Thư Gia Tâm bỗng căm phẫn đứng phắt dậy, cô ấy hét lên.

“Bọn chó chết, phải giết chúng nó!”

Không ngờ, trong phân đoạn với chủ đề chính là về tình yêu này, điểm bộc phát cảm xúc duy nhất của Thư Gia Tâm lại ở đây.

Khán giả: “???”

[Hay lắm, tôi biết là diễn xuất của Thư Gia Tâm kém, nhưng tôi không biết hóa ra cô ấy lại diễn đơ như vậy đấy.]

[Nam diễn viên kia đáng thương quá, đến ném hòn đá xuống nước còn phát ra tiếng, thế mà Thư Gia Tâm không động không đậy gì luôn.]

[Thư Gia Tâm với Hướng Hoành người thì mặt liệt, kẻ thì mặt mũi vẹo vọ, có thể vào chung nhóm bị loại rồi đấy.]

[Kể từ đây, khúc gỗ trong lòng tôi đã có gương mặt, Thư-cọc gỗ hình người-Tâm.]

Không còn nghi ngờ gì nữa, lần này ban giám khảo đều nhất trí cho Thư Gia Tâm số điểm thấp nhất.

Thư Gia Tâm đã cũng bị loại.

Khương Tự nhìn Thư Gia Tâm, ánh mắt cô tràn đầy hứng thú.

Trong phân đoạn của Thư Gia Tâm lúc nãy, nam diễn viên nhìn Thư Gia Tâm đầy kích động.

Còn Thư Gia Tâm thì cứ đơ ra.

Nam diễn viên đọc cho Thư Gia Tâm một bài thơ do anh viết với tình cảm dạt dào sâu lắng.

Thư Gia Tâm vẫn đơ như khúc gỗ.

Diễn xuất chúa tể mặt liệt kiểu “mặc người cử động, ta quyết không động” này đúng là khiến người ta phải trầm trồ.

Không lệch đi đâu được, cô ấy chính là phái diễn xuất mà Khương Tự cần.

Hơn nữa, đoạn cuối cùng Thư Gia Tâm còn hét lên một câu bọn chó chết nữa.

Trong giây phút ấy, biểu cảm và giọng hét của cô ấy vô cùng rõ ràng.

Hình tượng của Thư Gia Tâm trong lòng Khương Tự bỗng chốc tăng vọt.

Khương Tự quyết định, cô phải giữ Thư Gia Tâm lại.

Vậy là ngài W lại một lần nữa mặc kệ ý kiến của mọi người, rút ra tấm thẻ đảo ngược thứ hai.

“Tôi muốn sử dụng tấm thẻ đảo ngược thứ hai.”

Có vẻ tâm trạng ngài W rất tốt, giọng nam giới vốn luôn thô kệch bỗng dịu dàng hơn đôi chút.

“Thư Gia Tâm, I need you!”

Giọng nam giới thô kệch này lại nói ra những lời khiến người ta phải sửng sốt, cả trường quay dậy sóng. Đứa con cưng thứ hai được ngài W chọn trong đêm nay đã xuất hiện rồi, không ngờ là Thư Gia Tâm!

[Không hiểu nổi, bây giờ thật không thể hiểu nổi, ngài W rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?]

[Mạch suy nghĩ của ngài W đúng là thứ mà người thường không thể lí giải nổi, nhưng mà câu “I need you” nghe đáng yêu phết nhỉ.]

[Ngài W, nói những lời ngắn gọn nhất, làm những chuyện khó tin nhất.]

Tối nay, hai diễn viên duy nhất của phái mặt mũi vẹo vọ và phái mặt liệt đều được ngài W thu về dưới trướng.

Gu thẩm mỹ mới lạ của ngài W một lần nữa khiến cộng đồng mạng sửng sốt.

Cũng giống như câu Out ở lần trước, câu “I need you” của ngài W đêm nay lại gây sốt trên mạng y như vậy.

Cư dân mạng không khỏi cảm thán.

Ngài W không phải đến làm giám khảo, anh đến là để tạo ra ngôn ngữ hot trend.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.