Khương Tự ôm ngực, cô không có bệnh cũng sắp bị doạ ra thành bệnh mất rồi.
Cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, giận dữ trừng mắt nhìn mỗi người một lượt.
Ban đầu đám người "túc trực bên linh cữu" kia đều không biết phải làm sao, không biết bọn họ đắc tội Khương Tự ở điểm nào, sao mới sáng sớm cô đã tức giận rồi.
Mọi người sôi nổi nhìn nhau.
Vừa rồi trừng mắt lườm quá lâu, mí mắt Khương Tự có hơi đau.
Khương Tự xoa mắt, nũng nịu nói: "Mọi người làm tôi đau cả mắt."
Dù sao việc này đều trách bọn họ hết.
Từ trước đến nay Lục Tinh Trầm co được dãn được, trong số những người ở phòng bệnh thì cậu xem như người giỏi trong việc điều tiết bầu không khí.
Dù sao trong đám người này thì người ở cùng Khương Tự lâu nhất chính là cậu.
Muốn tranh luận với Khương Tự là không thể nào.
Bởi vì kết quả cuối cùng chỉ có một, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của cậu.
Cho nên, mặc kệ đúng hay sai thì chỉ cần nhận lỗi trước là được.
Lục Tinh Trầm lập tức cúi đầu: "Tôi sai rồi."
Tất cả mọi người nhìn sang không hiểu ra sao.
Lục Tinh Trầm ngẩng đầu, dương dương tự đắc nhìn những người khác.
Xem đi, cậu hiểu rõ kịch bản của Khương Tự nhất mà.
Không ngờ chiêu này lại không dùng được, Khương Tự phồng miệng: "Thế cậu sai ở đâu?"
Lục Tinh Trầm nhanh chóng chuyển chủ đề, dùng cách ứng phó khác: "Tôi có mang ô mai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-vai-phan-dien-nho-gay-su/3388199/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.