Khương Tự và Lục Lẫm ký hợp đồng, đương nhiên cô không phải loại người không giữ chữ tín.
Tuy rằng Lục Lẫm mãi không nói cho cô biết cụ thể phải làm gì nhưng Khương Tự đã bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ.
Khương Tự nhớ lại.
Hình như Lục Lẫm luôn đeo đồng hồ đo nhịp tim.
Lục Lẫm muốn dùng đồng hồ đo nhịp tim để cảm nhận cảm xúc của mình sao?
Nói cách khác, muốn cảm xúc của Lục Lẫm dao động mạnh thì chỉ cần làm tim của anh đập nhanh hơn là được?
Tim của con người đập nhanh nhất khi nào?
Sợ hãi? Hồi hộp?
Khương Tự nhìn ra, Lục Lẫm không sợ gì cả.
Lúc này, Lâm Nãi Văn gọi điện thoại cho Khương Tự: “Cô chủ Lục, hôm nay ở phía Tây có mở một trại nuôi ngựa mới, trong đó có một con ngựa cực phẩm.”
“Toàn thân trắng như tuyết, phẩm tướng rất rốt, tôi cảm thấy chắc chắn cô chủ Lục sẽ thích.”
Đúng là Khương Tự cảm thấy hứng thú, đời trước, ngựa của cô cũng là một con ngựa thuần trắng.
Cô lập tức đồng ý.
Trong đầu Khương Tự chợt lóe lên, hỏi quản gia Trịnh: “Lục Lẫm biết cưỡi ngựa không?”
Quản gia Trịnh cật lực khen ngợi Lục Lẫm trước mặt Khương Tự: “Thuật cưỡi ngựa của ông chủ cực kỳ chuyên nghiệp, lúc mới học, huấn luyện viên cũng khen ông chủ là thiên tài.”
“Gần như vừa học là biết.”
Khương Tự không chịu, truy hỏi: “Vậy so với tôi thì sao? Lục Lẫm giỏi hơn tôi sao?”
Quản gia Trịnh lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-vai-phan-dien-nho-gay-su/3388187/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.