Hôm nay, ban nhạc “Những tay súng của cõi Niết Bàn” tổ chức buổi biểu diễn có sức chứa vạn người.
Vé vào xem buổi biểu diễn bán sạch chỉ trong 1 giây, buổi biểu diễn tất cả mọi người chờ mong đã đến.
Trong phòng trang điểm.
Buổi biểu diễn đã tiến hành được một nửa, các thành viên trong ban nhạc “Những tay súng của cõi Niết Bàn” đang dặm lại lớp trang điểm.
Lục Tư Việt ngửa đầu, hơi híp mắt nghỉ ngơi. Các thành viên nói chuyện phiếm câu được câu không.
Hàng Dĩ Thanh thuận miệng nói một câu: “Sao trời mưa rồi? Vừa nãy trời vẫn nắng mà.”
Lục Tư Việt giật giật mí mắt, nhưng anh vẫn không mở mắt ra.
Bỗng nhiên, một tiếng sấm ầm ầm vang lên, tia chớp trắng xóa xẹt qua.
Một lúc nữa là phải lên sân khấu tiếp, các thành viên đang nói chuyện trên trời dưới đất.
“Mấy hôm trước sinh nhật tôi, cậu biết mẹ tôi tặng tôi quà gì không?”
Anh ta ra dấu tay: “Mẹ tôi tặng tôi một cái gối ôm thú bông tự làm, tôi đã hai mươi mấy tuổi rồi mà bà ấy còn cảm thấy tôi là trẻ con.”
Hàng Dĩ Thanh cười nói: “Này có là gì. Mẹ tôi chưa bao giờ tặng tôi quà, ai bảo tôi với mẹ cùng ngày sinh nhật, bèn tổ chức cùng nhau luôn.”
Mọi người đang nói chuyện hăng say thì Lục Tư Việt chợt cảm thấy tức ngực.
Có một người bạn từng hỏi anh mấy vấn đề.
“Tư Việt, vì sao cậu muốn làm minh tinh?”
“Bởi vì tôi muốn mẹ tôi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-vai-phan-dien-nho-gay-su/3388172/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.