Hoàng hôn mùa đông trời tối sớm, không còn thấy ánh chiều tà nữa.
Khương Tự chuẩn bị xuống tầng ăn cơm chiều, nhưng vừa ra khỏi phòng đã thấy một bóng người.
Trên hành lang có cửa sổ, người đàn ông an tĩnh dựa vào ven tường, nút thắt cổ áo có mấy phần quen mắt.
Nghe thấy tiếng vang, anh quay đầu lại, sắc mặt lạnh nhạt nhìn qua.
Sao Lục Lẫm đã về rồi?
Khương Tự giáng đòn phủ đầu, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói trong vắt hỏi: “Sao anh lại về nhà?”
Lục Lẫm không đáp lời, ánh mắt của anh nhạt như ánh trăng ngoài cửa sổ, anh khàn khàn nói.
“Mấy ngày tôi không về nhà, cô sống thế nào?”
Khương Tự lập tức xốc lại toàn bộ tinh thần.
Cô là người xuyên không, anh ta hỏi vấn đề này là muốn làm gì?
Dựa theo tính cách của Lục Lẫm, anh ta sẽ không vô nhân tính mà đưa cô tới phòng thí nghiệm để làm nghiên cứu chứ?
Khương Tự biết, hiện tại cô phải đưa ra lời giải thích rằng vì sao trong khoảng thời gian ngắn, tính cách của cô lại thay đổi nhiều như thế.
Khương Tự nũng nịu nói: “Lúc anh không ở nhà, tôi đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Tôi không bao giờ…muốn gò bó tính cách thật của tôi nữa, tự do tùy tâm mới là quan trọng nhất.”
Tự do tùy tâm.
Mí mắt của Lục Lẫm khẽ nhếch, anh liếc đồng hồ đo nhịp tim trên cổ tay mình.
Từ lúc Khương Tự nói chuyện đến bây giờ, nhịp tim của anh dao động rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-vai-phan-dien-nho-gay-su/3388156/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.