Tiết Minh lôi thanh kiếm dắt theo bên hông mình ra, thanh kiếm rung chuyển dữ dội như muốn tuột ra khỏi tay hắn. Tiết Minh nắm chặt thanh kiếm, giơ ra trước mắt Giản Triều Vân, ánh mắt đặt trên thanh kiếm, sợ nó nhảy ra ngoài.
“Cẩn thận, thứ này nó không nghe lời ta cho lắm.”
Nhưng khi đưa đến trước mặt Giản Triều Vân, nó yên tĩnh lạ thường, Tiết Minh bối rối nhìn thanh kiếm rồi lại nhìn y.
Giản Triều Vân buồn cười, y chạm tay vào thanh kiếm, giọng điệu trêu chọc hắn: “Chắc là nó thích ta rồi, người ta nói chủ nào tớ nấy, không biết Tiết sư huynh có thích ta không vậy?”
Tiết Minh giật mình, rút tay ra khỏi thanh kiếm, hoảng loạn nhìn y.
“Ta chỉ đùa thôi, Tiết sư huynh không cần phải phản ứng như vậy đâu.”
“Lần trước vẫn chưa cho huynh xem kiếm pháp mà ta đã học được nhỉ, lần này ta biểu diễn cho sư huynh xem vậy.”
Giản Triều Vân trầm lắng vuốt thân kiếm, gió lồng lộng thổi lên. Y rút thanh kiếm ra khỏi chuôi, nhẹ nhành như khổng tước múa lượn với thanh kiếm. Mỗi động tác đều kinh diễm lòng người, Tiết Minh say đắm nhìn y. Thầm nghĩ thanh kiếm của hắn đúng là hợp với y, như thể được sinh ra vì y vậy.
Đến khi gió ngừng thổi, Giản Triều Vân cũng ngừng lại. Y đút lại kiếm vào vỏ, đưa nó cho Tiết Minh.
Ngày hôm sau, Thẩm An Nguyên bắt Giản Triều Vân phải đến điện thờ thần để xem lại những hoa văn trên cơ thể.
Tiết Minh không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-nhan-vat-phan-dien/3599721/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.