Thẩm An Nguyên dành tất cả sức chạy lại chỗ ma tu kia, trên đường đâu đó cứ cách vài bước chân lại xuất hiện một xác sống.
Xác sống không mạnh nhưng đủ để làm cho Thẩm An Nguyên mất thời gian chạy đến.
Khi đến nơi Thẩm An Nguyên nhận ra hắn đã đến quá muộn, Sở Diệc Ngôn gục xuống thi thể của Tiêu Chỉ, thật lâu cũng chẳng thấy ngẩng đầu lên.
Thẩm An Nguyên bước chầm chậm lại gần hắn, đặt kiếm sang một bên, hắn quỳ một chân xuống.
Sở Diệc Ngôn nức nở, ngẩng đầu lên: “Sao bây giờ ngươi mới tới?”
Thẩm An Nguyên câm nín, thật lâu mới trả lời: “Xin lỗi…!”
Sau đêm đó, trên dưới triều đình chỉ biết rằng hoàng đế đã băng hà trong đêm vì bệnh tật, Sở Diệc Ngôn là người tổ chức tang lễ cho hắn. Ngày hôm ấy, Sở Diệc Ngôn không hề rơi nước mắt nữa, khuôn mặt vô cảm xúc nhìn tấm bia bài khắc tên của Tiêu Chỉ.
Từ sau khi Tiêu Vương băng hà, do Tiêu Chỉ chưa có người truyền thừa, dân chúng muốn đưa Sở Diệc Ngôn lên làm hoàng đế. Hắn từ chối hết tất thảy, đến nhận một đứa trẻ có huyết mạch của hoàng thất để dạy dỗ.
Nhiều năm về sau, khi đứa trẻ ấy đã lớn, ngôi đã truyền lại cho hắn, còn Sở Diệc Ngôn rời khỏi chốn triều đình đầy mưu kế, đi đến một vùng nông thôn nhỏ tĩnh dưỡng.
Sở Diệc Ngôn nhìn khung cảnh núi rừng trùng điệp xung quanh, lờ mờ thấy bóng dáng của Tiêu Chỉ ngồi đối diện với hắn, vẫn là vẻ mặt ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-nhan-vat-phan-dien/3599719/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.