Cố Diễm thấy họ ăn uống từ tốn, hắn bĩu môi khiển trách: "Chỗ này ăn không ngon sao? Các ngươi ăn ít vậy, không sợ quay lại tông môn sẽ không đồ ăn à."
Bọn họ nào có sợ hãi, Giản Triều Vân nấu ăn được, còn Tiết Minh thì biết ăn của y. Đối với hai người bọn họ thì mấy lời của hắn không có tí đả kích, vẫn từ từ ăn.
Nhìn cách ăn hổ lốn của Cố Diễm, Tiết Minh chê ra mặt: "Mấy tháng này ngươi bị bỏ đói à, ăn như chết đói vậy?"
Cố Diễm còn không tức giận, đồng ý với lời hắn, "Ta đúng là bị bỏ đói trong phòng, cả tháng nay ta nín nhịn đủ điều chỉ vì ngày hôm nay thôi. Nếu ngươi không ăn thì để ta ăn hết cho, dù sao một bàn đồ ăn ngươi cũng không thiếu."
Tuy lời hắn nói là đúng, nhưng cách nói gợi đòn của hắn làm cho Tiết Minh tức giận. Mắt như toé ra ánh lửa, nhìn thẳng vào Cố Diễm.
Hai người đấu trí, không dám đánh nhau bên ngoài, sợ làm hỏng quán không có tiền đền. Giản Triều Vân bên này chỉ để ý đến bên ngoài đường phố náo nhiệt.
Dường như ở đây đang tổ chức một lễ hội gì đó, người dân náo nức, họ vui vẻ cười đùa, trên những đường phố náo nhiệt, đứa trẻ cầm trên tay những chiếc đèn lồng có hình dạng thú như những chú cá có chiếc đuôi xinh đẹp, một con thỏ trắng tinh... nó cầm trên tay chiếc đèn lồng mới mua, đưa lên vung vẩy trong không khí, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-nhan-vat-phan-dien/3599695/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.