Thấy y khóc, Tiết Minh lấy tay lau đi nước mắt trên khoé mắt y. Đoán chừng y nhớ mẹ, hắn dùng phép khiến y mơ một giấc mộng đẹp đẽ hơn.
Tiết Minh ra khỏi phòng Giản Triều Vân, ngó ngàng nhìn xung quanh mới dám đi tiếp. Đằng sau đột ngột có người lên tiếng, "Tiết Minh? Ngươi đến đây làm gì?"
Tiết Minh sợ hãi quay đầu, là sư tôn của hắn, sao sư tôn hắn lại ở đây, hiện trường bắt quả tang này thật đáng sợ.
"Giản sư đệ ngủ quên, ta chỉ đưa hắn về phòng, không có ý trốn cấm túc."
Thẩm An Nguyên ngay lập tức bắt được trọng điểm: "Nó ngủ ở phòng của ngươi?"
Trái tim trong lòng Tiết Minh rơi lụp bụp, thôi xong, sư tôn hắn là người rất sắc bén sẽ nhận ra gì đó. Nếu để sư tôn biết được Giản Triều Vân chép phạt giúp hắn, có khi lại bị phạt tiếp. Tiết Minh cố gắng tìm một cái cớ để lấp liếm đi việc hắn và Giản Triều Vân đang làm.
"Đúng vậy sư tôn, mấy ngày nay Giản sư đệ nói không hiểu kiếm pháp sư tôn đưa cho, muốn nhờ ta làm mẫu. Cho nên mới đến chỗ ta."
Thẩm An Nguyên không tin lời của Tiết Minh cho lắm, nhưng nghĩ lại đứa nhỏ Giản Triều Vân ấy mới đến sẽ lạ chỗ, tìm một người thân cận để hỏi là việc không hiếm lạ. Nhưng sao lại là tên nhóc Tiết Minh?
"Ngươi đang nhận phạt mà vẫn để người khác vào?"
Tiết Minh đổ mồ hôi lạnh, cố giữ ngôn ngữ bình thường nhất có thể: "Sư tôn à, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-anh-trang-sang-cua-nhan-vat-phan-dien/3599693/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.