Ánh sáng mờ ảo từ những cây đèn dầu hắt lên tấm rèm nhung đỏ sẫm, làm không gian càng thêm áp lực. Giữa căn phòng, Thẩm Mặc ngồi trên chiếc ghế lớn, dáng vẻ như chúa tể của bóng tối. Mái tóc đen dài buông xõa, đôi mắt sâu hun hút như vực thẳm khiến người đối diện không rét mà run.
Khi ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Mặc chạm vào cô, Lý Yến cảm giác như có dao nhọn ghim thẳng vào da thịt mình.
“Ngươi chính là Mộc Yên?” Giọng hắn trầm thấp, lạnh lùng, tựa như tiếng vọng từ vực sâu.
Lý Yến hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý, cô vẫn cảm thấy khó thở dưới áp lực từ ánh nhìn băng giá của hắn.
“Vâng… Thần nữ là Mộc Yên.” Cô cúi đầu, cố gắng giữ vẻ cung kính nhất có thể, trong lòng không ngừng cầu nguyện Thẩm Mặc đừng phát hiện ra bất kỳ điều gì kỳ lạ.
Thẩm Mặc không trả lời ngay. Hắn ngả người ra sau, đôi mắt khẽ nheo lại như đang cân nhắc điều gì. Một luồng không khí lạnh lẽo bao trùm căn phòng, khiến mọi âm thanh dường như ngưng đọng.
"Gương mặt non nớt, tâm tư lại không nhỏ" Thẩm Mặc cuối cùng lên tiếng, giọng nói chậm rãi như thể đang soi xét từng chữ.
Lý Yến cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô nắm chặt tay, cố giữ giọng bình tĩnh. “Ngài đang muốn nói gì? Thần nữ không hiểu...”
Một nụ cười thoáng qua khóe môi Thẩm Mặc, nhưng đó không phải là nụ cười của sự hài lòng. "Khâm thiên giám xem tinh tượng nói năm nay, tuyển tú chỉ dành cho những quý nữ đủ 19 tuổi mới được tham gia. Theo lý mà nói, đại tiểu thư nhà Đại học sĩ - Mộc Linh Dao buộc phải có mặt, vậy mà lại cáo bệnh không tham gia. Nhị tiểu thư có biết tại sao không?"
Lý Yến giữ mình bình thản nhưng trong lòng lại như sóng vỗ vỡ bờ, cô còn không biết sao ? Mọi chuyện là vì Mộc Yên lo sợ tỷ tỷ mình cùng Cảnh đế có cảm tình trước đó, là lương duyên thuở nhỏ, sợ Mộc Linh Dao thật sự được chọn trúng làm phi tử hay hoàng hậu gì đó chẳng phải người làm đích nữ như mình sẽ bị coi thường sao. Vậy nên Mộc Yên liền bày kế bỏ độc vào phấn má thường ngày mà tỷ tỷ mình sử dụng, hại gương mặt của Mộc Linh Dao vừa đỏ vừa sưng lại sốt cao nên không thể tham gia tuyển tú.
Lý Yến vừa nghĩ vừa lo lắng, tim đập rộn ràng như trống trận. [Tên Vương gia này xem Mộc Linh Dao là ánh trăng sáng trên cao, còn Mộc Yên lại luôn ganh ghét tỷ tỷ mình... Liệu hắn có ra tay giết mình không đây?]
Ý nghĩ đó vừa lóe lên đã khiến cô lạnh cả sống lưng. Nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu, cố tRấn an bản thân. [ Không, không đâu. Lần này, vì Mộc Yên bày kế mà Cảnh đế không lấy được Mộc Linh Dao, chắc hẳn hắn phải mừng thầm còn không kịp ấy chứ. Làm sao hắn có thể giận mình được?]
Thẩm Mặc nhướng mày, ánh mắt đầy ý vị nhìn Lý Yến đang cúi đầu thấp như muốn giấu đi sự bất an. Hắn khẽ gõ tay lên tay ghế, tiếng động nhỏ nhưng vang vọng trong không gian tĩnh mịch, như tiếng chuông báo hiệu nguy hiểm cận kề.
“Nhị tiểu thư, ta nghe nói tỷ tỷ ngươi vốn là người hiền lành, dịu dàng, vậy mà bởi vì thân phận thứ nữ mà ở trong phủ không được coi trọng, đến cả nô tài cũng có thể bắt nạt nàng ấy. Nay Mộc Linh Dao đột ngột cáo bệnh ngay trước kỳ tuyển tú. Điều này... thật sự quá trùng hợp, ngươi không nghĩ vậy sao?”
Lý Yến khẽ run người, nhưng cô nhanh chóng kìm lại. Gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, cô cúi đầu thấp hơn một chút, giọng nói nhẹ nhàng: "Vương gia, thần nữ thật sự không rõ vì sao tỷ tỷ lại cáo bệnh. Từ nhỏ tỷ ấy vốn yếu ớt, có lẽ lần này không may trúng gió nên đành lỡ hẹn với kỳ tuyển tú."
Thẩm Mặc bật cười nhạt, tiếng cười của hắn đầy vẻ mỉa mai: "Yếu ớt? Ta nhớ lúc nhỏ nàng ấy từng theo phụ thân ngươi đến buổi săn bắn của hoàng cung, cưỡi ngựa bắn tên chẳng thua kém bất kỳ nam nhân nào. Một người như vậy, ngươi nói là yếu ớt?"
Lý Yến cảm thấy từng câu từng chữ của hắn như mũi dao bén nhọn, đâm thẳng vào lớp vỏ bọc mà cô cố tạo ra. Cô biết không thể phủ nhận, liền hạ giọng: "Thần nữ không dám giấu, đúng là tỷ tỷ từ nhỏ rất tài năng. Nhưng những năm gần đây, sức khỏe của tỷ ấy không được tốt như trước, chuyện cáo bệnh này cũng là do bất khả kháng..."
Thẩm Mặc nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm tối đen không thấy đáy. Hắn bước chậm rãi quanh phòng, mỗi bước chân đều như đè nặng lên trái tim của Lý Yến.
"Mộc Yên, ngươi thật sự nghĩ ta sẽ tin vào những lời nói dối vụng về của ngươi sao? Trong phủ Đại học sĩ, ngươi và tỷ tỷ ngươi từ lâu đã không hòa thuận. Điều này, ta cũng không phải vừa mới nghe qua."
Lý Yến cắn răng, trong lòng thầm mắng: [Tên này quá nguy hiểm! Hắn biết rõ mọi thứ mà vẫn cố tình gài bẫy mình!]
Lý Yến ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo nhưng kiên định nhìn hắn. "Thần nữ không dám lừa gạt vương gia. Nếu ngài đã nghi ngờ, cứ việc điều tra rõ ràng. Thần nữ tin rằng sự thật sẽ tự nó sáng tỏ."
Thẩm Mặc im lặng, ánh mắt hắn xoáy sâu vào cô như muốn nhìn thấu cả tâm can. Một lúc sau, hắn quay người, phất tay: " Cứng miệng, nhưng cũng có chút khí phách chứ không ngu ngốc như lời đồn. Cút về đi, từ nay về sau không được động đến nàng ấy. "
Lý Yến không dám chần chừ, vội cúi đầu hành lễ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Khi bước ra ngoài, cô cảm thấy đôi chân mình như mềm nhũn.
"Hệ thống, ta làm được rồi, đúng không?" Cô thì thầm trong đầu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
[Hệ thống]: "Tạm thời là vậy. Nhưng ký chủ, đừng tự mãn quá sớm. Hành động của Thẩm Mặc không đơn thuần như vẻ ngoài đâu. Ngươi phải cẩn thận từng bước, từng lời nói, nếu không muốn bị phát hiện. "
Lý Yến hít sâu một hơi, gắng gượng giữ cho cơ thể không run rẩy. Cô biết hệ thống nói đúng. Tên Vương gia này không dễ đối phó, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến cô mất mạng.
Cô chậm rãi bước về phòng, từng bước nặng nề như đeo đá. Trong đầu, suy nghĩ về Thẩm Mặc không ngừng xoay vần. Hắn rõ ràng đã dành tình cảm cho Mộc Linh Dao từ thuở nhỏ, ánh mắt và Lời nói đầy trân trọng ấy không thể che giấu được. Bây giờ, muốn một người như hắn chuyển sự chú ý và thiện cảm sang cô, chẳng khác nào bắt sao trên trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]