Chương trước
Chương sau
"Ở bên nhau?!"

Hình Dã không nói lời nào, cũng không nhúc nhích. Thịnh Nhậm Tinh cảm thấy tầm mắt của hắn đặt trên người mình.
Vì thế cậu lại lật người trở về.
Hình Dã: "Bánh kếp à?"
Thịnh Nhậm Tinh không đè nén nổi trí tò mò, thế nên nhỏ giọng hỏi: "Cậu hay đánh võ ở đâu vậy?"
"Hỏi cái này làm gì?" Hình Dã không đáp, chỉ hỏi lại.
"Muốn đi xem thử, mở rộng tầm nhìn." Thịnh Nhậm Tinh tiếp tục thầm thì, hai người nhích lại gần nhau hơn, cứ như đang rủ rỉ những điều bí mật.
Hình Dã cũng nói khẽ theo cậu: "Cậu từng xem rồi."
"Chưa thấy được!" Thịnh Nhậm Tinh hơi cao giọng, mắt nhìn đăm đăm vào Hình Dã.
Hình Dã cũng nhìn cậu. Hắn muốn cự tuyệt theo bản năng, nhưng có lẽ do đêm nay hắn đang ngủ nhờ chỗ người ta, cũng có lẽ là do câu nói "Cảm thấy chắc hẳn cậu muốn nói" kia của Thịnh Nhậm Tinh, từ ngữ của hắn kẹt trong cuống họng, cuối cùng mơ hồ đáp: "Lần sau đi."
"Lần sau là khi nào?" Thịnh Nhậm Tinh lại dò hỏi tới cùng.
"Không biết." Hắn trả lời thật lòng.
Thịnh Nhậm Tinh không tin mấy, "Cậu đáp tôi cho có à."
"Không biết thật mà," Hình Dã giải thích, "Trước giờ thi đấu hai tiếng mới có thông báo."
"Ơ?" Thịnh Nhậm Tinh sửng sốt, cảm thán, "Ngầu thế. Tuyển thủ cũng chọn vậy à?"
"Không ngầu." Hình Dã khẽ nhíu mày. Do dự một chốc, hắn lại đáp: "Ừm."
Thịnh Nhậm Tinh híp mắt đánh giá hắn, nhưng sắc mặt của hắn vẫn không hề thay đổi. Một hồi lâu, cậu bảo: "Thôi được vậy."
"Nghe bảo quyền anh ngầm của các cậu thường rất hay bị..." Thịnh Nhậm Tinh suy ngẫm về cách chọn từ, "Chấn thương tử trận?"
"..." Hình Dã, "?"
Thịnh Nhậm Tinh: "Kiểu như, sau mỗi trận đấu thì võ sĩ hay bị khiêng xuống bằng máng, hơn nữa gần như tất cả người tham gia đều là tội phạm bị truy nã? Cậu đánh với tội phạm truy nã bao giờ chưa?"
"... Chưa." Hình Dã hơi câm nín, "Ai kể cậu mấy thứ này vậy."
"Tra trên mạng ấy. Cậu muốn xem không?"
"Không xem." Hình Dã có hơi bất đắc dĩ, "Giả hết đấy."
Thịnh Nhậm Tinh: "Thế..."
Mới vừa cất tiếng đã bị Hình Dã nhanh tay lẹ mắt bụm chặt miệng: "Đi ngủ!"
"?"
"Ưm, ưm ưm ưm!" Thịnh Nhậm Tinh trợn mắt muốn kéo tay hắn ra, Hình Dã lại không suy suyển. Cậu ưỡn cổ về sau định tránh đi, nhưng hắn dứt khoát dùng một cánh tay khác khoá chặt cậu lại.
Hai người nháo nhào mãi, biên độ động tác càng lúc càng lớn, thiếu chút nữa đã choảng nhau ngay trên giường. Náo loạn một hồi lâu, vất vả lắm Thịnh Nhậm Tinh mới bẻ tay hắn ra được chút ít: "Tôi không thở nổi!"
Hình Dã hé tay ra một tí.
Cậu thở dốc: "Buông tay ra!" Lại siết chặt tay Hình Dã, "Đệt, thế mà cậu còn cười!"
Hắn cười mãi không thôi: "Không hỏi nữa sẽ buông."
"Khmm hỏi!" Thịnh Nhậm Tinh lắc đầu dữ dội.
Hình Dã soi kỹ cậu một hồi lâu, cảnh cáo: "Tôi buông tay, cậu không được cựa quậy nữa."
Thịnh Nhậm Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn vừa buông cậu ra vừa lật người lại.
Thịnh Nhậm Tinh lập tức quay qua đè trên người hắn, tay với lấy một cái gối bịt hắn lại: "Ông tổ nhà cậu! Suýt nữa ngộp chết tôi rồi!"
Hình Dã đã sớm có chuẩn bị, hắn cong chân đẩy cậu ra, sau đó dùng chăn bọc cả người Thịnh Nhậm Tinh, ép chặt xuống: "Miệng lưỡi không giữ lời gì cả!"
"Đệt!" Thịnh Nhậm Tinh bị hắn chọc vào bụng, lại bị bọc kín mít trong tấm chăn, "Buông ra!" Cậu lăn lộn một hồi lâu mà chết sống cũng không giãy ra được, sức của Hình Dã mạnh chẳng khác gì quái vật.
Giọng của hắn truyền tới từ bên ngoài vỏ chăn: "Chịu thua chưa?" Xong còn lấy tay vỗ vỗ chăn mấy cái.
Thịnh Nhậm Tinh dùng hết sức lực còn lại vừa thở hổn hển vừa nói: "Thua, thua rồi anh!"
"Thật không?" Giọng nói của Hình Dã như đượm một tầng ý cười.
"Không lừa cậu mà!" Thịnh Nhậm Tinh không di chuyển nữa, âm thầm tích trữ sức lực.
Sau một lát, cậu cảm giác được Hình Dã đã buông lỏng lực kiềm chế với cậu. Trong nháy mắt, cậu dồn sức phản kích lại đến cùng.
"Rầm rầm rầm!!!"
Phía cửa đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa đinh tai.
Ở bên ngoài truyền đến tiếng la giận dữ của một người đàn ông, khiến cho cả hai khững lại: "Mẹ nó có để người ta ngủ không chứ!!!"
Trong màn đêm, hai người đối mặt nhau. Thịnh Nhậm Tinh chửi tục một câu, lại nhỏ giọng hỏi: "Ở đây cách âm kém thế á?"
Hình Dã cũng không nhúc nhích. Hai người cứ giữ nguyên tư thế này mãi, không ai đi ra trả lời cửa cả.
Người đàn ông phía ngoài mắng mỏ một tràng dài, thấy bên trong không có ai bước ra thì lại vỗ ầm lên cửa: "Còn ồn nữa thì ông lôi chúng mày ra đập đấy!"
Sau đó không có tiếng nữa, dường như đã đi khuất rồi.
Đến lúc này Thịnh Nhậm Tinh mới ngộ ra rằng mình vừa mới bị người ta chửi.
"Con mẹ gì cơ?" Cậu xoay người xuống giường chực đuổi theo.
Hình Dã giữ chặt cậu lại: "Làm gì đấy?"
"Đi tẩn ổng! Để xem ai đập ai!"
Hình Dã ngăn cậu lại: "Đừng đi!" Hắn chưa từng thấy cậu như thế này bao giờ, lại nhịn không được mà bật cười, "Đêm hôm phá bĩnh giấc ngủ của người ta mà còn ngang thế?"
"Sao tôi biết cách âm ở đây kém thế chứ, nói chuyện đàng hoàng không được à." Thịnh Nhậm Tinh ngồi xuống rồi vò đầu vò tóc, mày nhăn lại, trên mặt tỏ rõ vẻ khó chịu.
Hình Dã ngăn không cho cậu manh động, khuyên nhủ: "Mệt mỏi lắm, đi ngủ đi."
Thịnh Nhậm Tinh giận nhanh mà nguôi cũng nhanh, hai người lại một lần nữa nằm lên giường.
Sau một lúc lâu, Thịnh Nhậm Tinh mới nói: "Cậu muốn xử tôi lâu lắm rồi chứ gì."
Hình Dã cười: "Cũng không lâu lắm, chỉ từ lần đầu tiên gặp mặt thôi."
Thịnh Nhậm Tinh thò tay ra khỏi chăn tặng cho hắn một cái ngón giữa, sau đó mới nhắm mắt lại.
Dường như vừa chợp mắt thì đồng hồ báo thức đã rung chuông. Tiếng kêu lảnh lót vô cùng vang vọng, Thịnh Nhậm Tinh bò dậy từ trên giường trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, vừa nhắm tịt hai mắt vừa bước xuống đất, tay chân lọ mọ tìm đường vào nhà vệ sinh y như một tên mù.
Cậu dùng cả tay và trán ủn mở cánh cửa, vừa mới chập chững đặt một chân vào trong buồng thì bỗng dưng đối mặt với một người đang nhìn mình trong phòng vệ sinh. Người kia nghiêng nửa mặt đối diện với cậu, còn đang đứng trước bồn cầu.
Trong giây đầu tiên phản ứng của Thịnh Nhậm Tinh là, người này là ai?
Giây tiếp theo: Hình Dã?
Hắn đang làm gì vậy?
Đi tiểu à.
Ồ...
Cậu đột nhiên mở bừng hai mắt, lui về sau một bước rồi đóng sầm cửa lại. Thậm chí còn thoang thoáng nghe được tiếng mắng vì bị dọa sợ của Hình Dã.
Thịnh Nhậm Tinh: "Sao cậu đi tiểu gì mà im lặng thế!"
Ở bên trong cất đến tiếng xả nước. Sau chốc lát, Hình Dã mở cửa rồi nhìn cậu với một biểu cảm phức tạp: "Chưa từng vào nhà vệ sinh nam à?"
Thịnh Nhậm Tinh xoa xoa mặt: "Còn đang mơ ngủ, tự dưng nhìn thấy người nên bị giật mình."
Vụ việc này hù cho cơn ngái ngủ của cậu chạy mất hút, Thịnh Nhậm Tinh nhanh chóng đi rửa mặt sửa soạn. Vừa bước ra khỏi cửa, cậu lại thấy Hình Dã đang ngồi đờ đẫn trên ghế sô pha, trong tay hắn xoay vòng một điếu thuốc.
"Đừng hút thuốc trong phòng." Thịnh Nhậm Tinh nói.
Hình Dã hơi khựng lại: "Không tính hút." Hắn cất điếu thuốc lá vào rồi nhìn về phía Thịnh Nhậm Tinh, "Cho tôi mượn cái áo khoác đi."
Thịnh Nhậm Tinh cúi người xuống cầm một cái áo bóng chày từ mặt trên của vali hành lý, vừa định ném cho Hình Dã thì lại dừng: "Lấy áo khoác thôi à?"
Hình Dã chỉ mặc độc cái áo thun và quần đùi từ tối hôm qua, đi đến trường như thế thì lạnh chết.
Cậu suy tư trong giây lát, đặt hờ cái áo bóng chày sang bên cạnh, lại cầm lên một cái hoodie màu trắng xen kẽ đen, một cái quần thể thao ống dài, cùng với một cái áo khoác trùm mũ đen. Cậu ném chúng cho Hình Dã: "Thay bộ này đi."
Khi Hình Dã bước ra từ nhà vệ sinh, Thịnh Nhậm Tinh huýt sáo một tiếng với hắn: "Đẹp trai đấy!"
Cậu cầm điện thoại lên chụp hắn một bức: "Cậu đi làm người mẫu đi."
Hình Dã chỉnh mũ áo khoác lại rồi xoay người sang một bên, hơi mất tự nhiên: "Áo khoác ngắn quá."
"Thiết kế nó vậy đấy." Thịnh Nhậm Tinh rũ mắt nhìn tấm ảnh chụp trên màn hình di động, tự dưng cảm thấy còn thiếu thiếu thứ gì đó.
"Cậu mang đôi giày này đi." Cậu đi tới tủ giày bên cửa, cầm một đôi giày thể thao màu trắng đưa cho Hình Dã, lại lôi ra một cái nón.
Hình Dã hơi kháng cự: "Không cần đâu."
"Tôi chụp ảnh nữa, nhanh lên nào." Thịnh Nhậm Tinh cầm di động lên và gọi hắn.
Hắn chậc một tiếng rồi ngồi xổm xuống mang giày vào: "Tôi đã để cậu chụp tôi đâu."
"Đội mũ nữa." Thịnh Nhậm Tinh thúc giục hắn, "Không cho tôi chụp thì hôm nay cậu khỏa thân đến trường đi."
Hình Dã giương mắt nhìn cậu, trong con ngươi loé lên chút nguy hiểm.
Rốt cuộc, Thịnh Nhậm Tinh ngồi trên tay vịn của ghế sô pha, vừa nhìn di động vừa cười: "Đẹp trai! Đảm bảo hôm nay cậu bùng nổ trên Tieba cho mà xem."
Hình Dã thì không cho là đúng, hắn cũng không cảm thấy mình có điểm nào gọi là đẹp. Hắn biết những người khác cho rằng hắn đẹp trai, một vài nữ sinh thường hay gọi hắn như vậy. Thế nhưng mỗi một lần hắn ngắm bản thân mình trong gương, hắn chỉ có thể thấy một khuôn mặt bình thường hơn cả bình thường.
Thậm chí bởi vì da quá trắng, mắt quá đen, nhìn hắn chẳng khác gì một con quỷ; u trầm, tối tăm như rêu xanh bám mảng bên góc tường. Hắn thật sự không tìm thấy chỗ nào đáng đánh giá cao trên gương mặt mình.
Hình Dã nghiêng đầu qua phía Thịnh Nhậm Tinh, nếu nói đến đẹp trai, hắn cảm thấy Thịnh Nhậm Tinh rất đẹp trai. Đẹp theo cách mà chẳng sợ mai một giữa đám đông, là loại bắt mắt mà vừa liếc một cái đã có thể nhìn ra được cậu.
Hắn hỏi người nọ: "Vậy so với cậu thì sao, ai đẹp trai hơn?"
"À..." Thịnh Nhậm Tinh chau mày trông thấy rõ, biểu tình trên mặt rất thành khẩn, "Kém hơn tôi chút đỉnh đi."
"Kém chỗ nào?"
"Chỗ cái mũ." Thịnh Nhậm Tinh cười.
Hình Dã đội mũ lên rồi nhìn cậu với một vẻ vô cảm. Thịnh Nhậm Tinh bật ngón tay cái với hắn: "Chuẩn, hoàn hảo, bây giờ cậu đẹp trai y hệt tôi."
Hình Dã vô thức mỉm cười: "Còn gương mặt thì sao chứ."
Thịnh Nhậm Tinh vừa cười vừa nhấn xuống một nút trên máy, sau đó lại cất điện thoại đi. Cậu giơ tay vỗ vỗ mặt mình vài cái.
Hình Dã muộn màng nhận ra có gì đó không đúng: "Cậu vừa mới ghi hình đấy à?"
"Hả?" Thịnh Nhậm Tinh giả ngu, "Đâu có đâu."
Trước khi Hình Dã kịp bước tới, cậu lẻn đến bên cạnh cửa để thay giày: "Đi thôi, muộn rồi đó."
Thịnh Nhậm Tinh gọi tắc xi, vừa bước qua ngưỡng cổng thì tiếng chuông trường đúng lúc vang lên. Chung quanh họ là một đàn học sinh di chuyển chậm rì rì như đang tản bộ, bọn họ đứng giữa đám đông cũng không tính là bắt mắt.
Hẳn là vậy.
Thịnh Nhậm Tinh quay sang Hình Dã: "Tên thứ năm."
Hình Dã: "..." Giọng của hắn hơi căng thẳng, "Đừng đếm nữa." Nói đoạn, hắn ngoảnh lại, đưa mắt lườm lạnh người vừa mới chụp lén hắn.
Người nọ bị dọa sợ, xoay người chạy mất biến chẳng khác gì mấy tên nhiếp ảnh gia săn hình. Những người khác đang ngo ngoe rục rịch định chụp ảnh cũng buông di động xuống hết.
Thịnh Nhậm Tinh nhún vai. Cậu cất bước về hướng lớp của mình, kết quả là phát hiện Hình Dã cũng đang đi theo cậu.
"?" Trong mắt cậu ánh lên chút kinh ngạc, "Đi đến tận đây rồi mà cậu vẫn còn kiên trì muốn trốn học hả?" Tinh thần học hỏi kiểu gì thế?
Nhưng Hình Dã không cười, nhìn từ kế bên có thể thấy được bờ môi đang mím chặt lại thành một đường của hắn, đọc ngôn ngữ cơ thể lại thấy dường như hắn đang lo âu bất chợt.
"?" Thịnh Nhậm Tinh hoài nghi liệu có phải mình cảm nhận sai rồi không.
"Tôi qua phòng giáo viên trước."
Thịnh Nhậm Tinh hiểu được, thấp giọng hỏi: "Mẹ cậu tới à?"
"Không biết." Hình Dã cúi đầu, giấu nhẹm biểu tình của mình dưới vành nón.
Hắn nghĩ, có lẽ thậm chí mẹ hắn sẽ chẳng thèm tới.
Ai mà biết được.
Bước đến khu dạy học, Hình Dã lắng tai nghe ngóng, sau đó nói: "Không có tới."
"Hả?" Thịnh Nhậm Tinh kinh ngạc.
Hình Dã: "Nếu bà ấy tới thì đáng nhẽ đã có thể nghe được tiếng la mắng từ đây rồi."
"... À," Thịnh Nhậm Tinh bị cạn ngôn từ bất thình lình, "Hẳn là mẹ cậu... rất cá tính."
Cậu lại quan sát sắc mặt của Hình Dã: "Cậu mong rằng bà ấy tới à?"
Hình Dã dừng một chút, quay mặt đi không nói chuyện. Vài giây sau hắn mới ngoảnh lại, nói: "Hẹn gặp lại sau."
"Gặp lại sau." Thịnh Nhậm Tinh giơ tay, học theo cử chỉ của hắn khi trước mà nắm tay vào rồi thả ra.
Hình Dã nhìn cậu rồi khẽ phì cười.
Đi đến lớp chín, ở bên trong vẫn ồn ào như cũ. Thế nhưng trong nháy mắt nhìn thấy hắn, cả bốn bề đột nhiên im phăng phắc. Đầu tiên là nhóm người ở gần cửa, sau đó cơn tĩnh lặng lan truyền đến như một làn ôn dịch, dần dà cả một lớp đều lặng ngắt như tờ.
Hình Dã cũng chẳng thèm liếc đến những người này, hắn bước đến chỗ của mình, sau đó lại quay qua nhìn bọn đầu vàng — thế mà bọn nó cũng đều ở trong phòng học.
"Bọn mày đến văn phòng chưa?" Hắn tháo mũ xuống rồi đặt ở trên bàn, sau đó chỉnh sơ lại tóc tai.
Bọn đầu vàng lại chỉ nhìn hắn chằm chằm, không một ai nói chuyện. Hồi lâu sau, Tưởng Tĩnh mắng một câu thô tục, không phải mang nghĩa mắng chửi, mà là ý đang cảm thán.
Đầu vàng là đứa đầu tiên không nhịn được: "Anh Hình ơi anh kiếm được phú bà bao dưỡng hả!"
"?" Hình Dã nhìn về phía cậu ta, mày hơi cau lại.
Đổng Khâu ở bên cạnh vừa ngó điện thoại vừa đọc: "Mũ BMW, không phải đây là hãng xe hơi hả? Áo khoác AB, mê thế... Đống đồ tiếng Anh này đọc làm sao vậy trời, quần Adidas, giày AJ." Cuối cùng cậu ta buông một tiếng thở dài đằng đẵng: "Anh đang mặc cả vạn trên người đó!"
Sau đó cậu ta ngẩng đầu, vẻ mặt cuồng nhiệt: "AJ cơ đấy! Anh Hình, anh nói đi, người phụ nữ giàu có nào thế! Chỉ cần anh giới thiệu cho em thì anh lập tức thành cha ruột của em!"
"..." Hình Dã cúi đầu xuống nhìn đôi giày của mình theo bản năng, nghĩ bụng, thì ra AJ là trông như thế này. Một dàn mấy nhãn hiệu mà Đổng Khâu vừa mới đọc kia, hắn chẳng biết một hãng nào sất. Khi trước lúc Thịnh Nhậm Tinh đưa chúng cho hắn cũng không hề đề cập gì đến chuyện này cả, tự nhiên như thể việc này không có gì đáng để nói.
Hắn mím môi.
Lục Chiêu Hoa ở bên cạnh còn châm ngòi thổi gió: "Bỏ mấy vạn ra cũng không mua nổi đâu!"
Đầu vàng chạy tới ngồi xổm kế bên bàn hắn, ngửa đầu nhìn hắn, biểu tình trên mặt vừa trịnh trọng vừa khẩn thiết: "Ba ơi, giàu sang rồi đừng quên con mà ba!"
"..." Hình Dã nhìn hắn, "Mày là ai?"
"?" Đầu vàng hoảng sợ đứng phắt dậy, "Ông là ai! Trả người bố thân yêu của tôi về đây!"
Hình Dã chẳng thèm để ý tới cậu ta nữa.
Cả đám ầm ĩ một trận, cuối cùng Tưởng Tĩnh cười nói: "Mày dở hơi à? Vừa nhìn đã biết là Thịnh Nhậm Tinh đưa cho ảnh mượn rồi."
Hình Dã giương mắt nhìn về phía cậu ta.
"Hở?" Đầu vàng lia ánh nhìn sang Hình Dã, lại xoay qua Tưởng Tĩnh, vẻ mặt nghiêm nghị, "Ba tao đổi người mới rồi hả?!"
Đổng Trác nhìn trang phục của Hình Dã mà bật thốt: "Đệt, cả vạn tệ mà nói mượn là mượn thế hả?" Cậu ta lại xoa cằm: "Hình như đúng rồi, tao nhớ Thịnh Nhậm Tinh từng mang cái quần ba sọc trắng kia mà. Thế mà trên Tieba chả ai nhận ra!"
Đầu vàng hiếm khi mới khôn khéo được một lần: "Bố tao còn quyên cả tòa nhà kia kìa, vài món quần áo này thì có đáng gì đâu chứ!"
"... Nói cũng đúng." Đổng Trác trầm ngâm, "Thế tao thì sao, nói không chừng tao cũng tìm cậu ta mượn quần áo mặc được chứ hả?"
Đầu vàng: "Mày nằm mơ ban ngày tiếp đi!"
Hình Dã vẫn luôn không nói chuyện, tầm mắt đảo quanh một hồi mới phát hiện Tưởng Tĩnh vẫn luôn quan sát mình.
"?"
"Tối hôm qua hai người ở chung với nhau à?" Tưởng Tĩnh hỏi.
"Ừm." Hình Dã gật đầu, việc này cũng không có gì khó nói.
Tưởng Tĩnh há miệng, dường như còn muốn hỏi thêm gì đó.
Nhưng cậu lại bị đầu vàng cắt ngang. Một tai đầu vàng dùng để ngồi cãi cọ inh ỏi với Đổng Khâu, tai kia nghe lỏm bọn họ nói chuyện, lúc này bỗng nhiên quay phắt qua: "Tối hôm qua gì cơ? Hai người ở với nhau hả?"
Thôi Hiểu Hiểu vẫn luôn nghểnh cổ nghe ngóng ở đằng trước đột nhiên xoay người, trên mặt lóe bừng lên vẻ hưng phấn: "Hai người ở bên nhau từ hồi nào vậy?!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.