Một ngày mưa rả rích. Con phố nhỏ ướt nhẹp, lấm lem bùn lội. Mưa ngày càng nặng hạt, ào ào rơi xuống một cách vô tình. Trạm xe tuy cách Nguyên Kỳ không xa lắm nhưng cũng khiến mọi người vất vả chật vật tránh mưa chạy vào trường. Minh Hân đứng bên đường, nép vào một mái hiên của một nhà dân gần đó. Thời gian còn sớm, cô định sẽ chờ một chút cho tới khi mưa ngớt đi.
“Ào” … một đống bùn bắn lên tung tóe khi một chiếc ô-tô vừa chạy qua, bùn bắn làm quần áo, giày dép của Minh Hân lấm lem, ngập bùn đất. Cô giận tím mặt, nói với theo:
- Đồ khốn nạn kia, trời mưa trời gió chạy xe thế hả?
Nhìn lại mình từ đầu tới chân, Minh Hân cảm thấy uất ức, cơn giận không nguôi. Cô tự nhủ, nếu tóm được tên khốn kia, kết cục của hắn sẽ không được tử tế.
Chiếc xe vừa chạy qua chầm chậm lùi lại, áp sát vào ven đường chỗ cô đang đứng. Minh Hân lửa giận vẫn ngùn ngụt nhưng không khỏi nở nụ cười đắc ý, cô giơ cặp sách lên che đầu, bước hai bước lại gần.
- Đồ tồi, đi đứng thế hả, chạy xe hơi thì tốt rồi nên không cần quan tâm người bên ngoài ra làm sao đúng không? - Minh Hân chỉ tay vào người đàn ông cao lớn trong xe. Đang cao hứng giáo huấn người ta thì chợt khựng lại…
- Thầy…???
Tuấn Lâm nhìn cô ái ngại không nói. Giây lát, cậu mới mở lời:
- Tôi xin lỗi, xin lỗi em, tôi đang vội, em … lên xe đi!
Thấy Minh Hân do dự, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-tan-cua-yeu-thuong/33992/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.