Biết được ý của Nguyên Hạo muốn cho Huy Khang một chút thời gian nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, Minh Hân chủ động hẹn cậu cùng đi về quê.
- Chú à, cuối tuần...
- Có. - Minh Hân còn chưa hỏi thì Huy Khang đã trả lời.
Minh Hân không khỏi tròn mắt lên ngạc nhiên, nhìn sang Nguyên Hạo, thấy sắc mặt anh bình thản, có lẽ anh đã thảo luận với Huy Khang trước đó.
- Là ngày thứ sáu, nhưng hãy tới đó sớm một chút, hai người sẽ có thêm cơ hội tham quan chứ! - Nguyên Hạo đứng dậy nói với hai người.
Minh Hân mỉm cười, cô trở lên phòng. Còn lại Huy Khang, cậu nói với Nguyên Hạo:
- Em đi sẽ mất vài ngày, anh sẽ một mình làm tốt chứ!
Nguyên Hạo lại nói:
- Có phải cậu đi chơi đâu, là thay anh đưa em gái đi chơi. Anh biết Minh Hân muốn tới đó, nhưng anh thì không. Cậu hiểu chứ!? Là vì Minh Hân.
Huy Khang vỗ vai anh:
- Được rồi, nếu có chuyện gì hãy liên lạc với ba!
- Yên tâm.
Buổi sáng ngày thứ năm, Huy Khang và Minh Hân chuẩn bị tới đó. Minh Hân mặc bộ đồ năng động tháo vát, cô đeo ba lô đứng đợi Huy Khang trước thềm nhà. Huy Khang đi tới, vắt chiếc khăn choàng qua cổ Minh Hân, cậu nói:
- Để chú đi lấy xe.
Huy Khang tính chạy đi, Minh Hân liền gọi lại:
- Không đâu.
Thấy Huy Khang bất ngờ, cô cười nói:
- Chúng ta đi tàu.
Nguyên Hạo gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-tan-cua-yeu-thuong/2213692/chuong-67.html