Minh Hân theo lịch tìm tới trung tâm đào tạo và huấn luyện. Vì vẫn chưa thực sự hài lòng với việc này nên cô chỉ đi một mình thay vì chấp nhận những lời đề nghị đưa đi của cả Nguyên Hạo và Huy Khang. Cô đã nhờ xe Nhật Thiên tới trạm xe buýt gần phòng khám. Anh cũng đã hỏi cô có muốn đi xe của anh không nhưng Minh Hân kiên quyết từ chối. Anh biết với sở thích của cô, cô sẽ đi lang thang đâu đó cả ngày chứ chẳng chịu theo đúng giờ giấc mà trở về nên đành thôi.
Chỉ là làm các thủ tục nhập học. Việc chọn chương trình học Minh Hân xin được suy nghĩ thêm. Cô xong việc mới 9h sáng. Minh Hân đón xe lên tận khu đồi, mộ của ba Hiểu Khánh của cô.
Ngôi mộ vẫn khang trang sạch sẽ, mặt tấm bia bóng loáng có lẽ người phụ trách vừa mới lau chùi lúc sáng. Minh Hân ngồi khoanh chân trước mộ, như cách ngồi trò chuyện giữa những người thân thiết.
Nhìn gương mặt Hiểu Khánh rạng rỡ một nụ cười, đậm chất quen thuộc bởi Huy Khang chính là bản sao của gương mặt ấy. Tuy không thể nói hai là một, nhưng quả thực không thể không nhìn ra sự tương đồng.
Cô chăm chú nhìn hồi lâu rồi mới nói:
- Ba à! Gọi vậy bây giờ nghe thật buồn cười ba nhỉ? Nhưng chúng ta đã thống nhất rồi đúng không? Con sẽ là con gái duy nhất của ba, dù có chuyện gì đi nữa! Ba, quá dễ dàng, chúng con đã vén được bức màn quá khứ, những tội ác của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-tan-cua-yeu-thuong/2213683/chuong-63.html