Tuấn Lâm nghỉ việc hẳn tại trường, cậu nghĩmình nên dành nhiều thời gian cho việc quan trọng trước mắt. Tin tức này làm họcsinh các lớp buồn thiu, nhất là đám học sinh nữ. Cuộc sống cứ ngày một đổikhác, học sinh trong giờ không còn muốn ồn ào trò chuyện râm ran nữa, ai đó cảmthấy khá khó chịu. Mà với giờ dạy của Tuấn Lâm, tuy rằng cậu không có kinh nghiệmgiảng dạy nhưng lại khiến bầu không khí cả lớp yên lặng lạ thường. Khác với nhữngthầy cô khác, mặc dù giảng dạy rất nhiệt tình và chuyên môn nhưng lại rất gòbó, ép khuôn. Chính điều đó đã khiến học trò mất thoải mái với việc theo dõibài giảng. Mọi người càng tiếc hơn khi nghe tin Tuấn Lâm rời khỏi, lại nghephong phanh đâu đó giáo viên mới thế này thế kia, càng thêm phần chán nản.
TuấnLâm bước ra từ phòng hiệu trưởng, cậu thấy thầy một thầy giáo đứng bên ngoài.Ông ấy lại cúi mặt cung kính với cậu. Lần này Tuấn Lâm không tỏ ra ngượng ngịunhư trước, cậu chỉ hơi gật đầu.
- Thiếu gia, tôi biết cậu rời khỏi đây để đilàm việc quan trọng. Xin cậu hãy nghe lời dặn của ông già này, coi như nghekinh nghiệm từ một người đi trước có được không?
Tuấn Lâm bảo:
- Bác đừng nói vậy, có gì bác cứ dạy, cháunghe đây!
Ông nhìn cậu nói khẽ, vẫn tỏ ra vô cùngcung kính:
- Thiếu gia, cậu còn trẻ, con đường phíatrước của cậu còn rất dài. Cậu có thể nghĩ tới việc trả thù, nhưng đừng để bảnthân bị lún sâu. Cậu còn tương lai, đừng để thù hận dẫn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-tan-cua-yeu-thuong/2213614/chuong-26.html