Nguyên Hạo chạy xe với tốc độ cao. Trên ngườianh lúc này chỉ còn duy nhất chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng. Anh đã chậm dãichờ đợi lo lắng suốt nhiều năm qua, nay anh cần vội vã. Cảm giác giống như đứatrẻ đang háo hức đón chờ ngày đầu được gặp mẹ vậy. Anh muốn thấy mẹ, muốn nghegiọng nói của mẹ mà đã 15 năm qua anh để lạc mất, muốn nói rằng anh chính là đứacon trai bé nhỏ của bà ngày nào, muốn nghe bà nói anh giống ba, giống mẹ. Muốn.Rất muốn.
Có gì đó khó chịu đang sục xạo trong lòng.Nguyên Hạo hai mắt dường như đang ướt, anh tự nhủ phải cố gắng kìm nén, để mẹthấy anh vẫn sống vui vẻ mà lớn lên.
Nguyên Hạo phanh xe đánh két một cái. Vộivàng mở cửa rồi đóng nó lại một cách thô bạo. Anh chạy vội vào trong nhà. Đó làmột căn nhà nhỏ nằm xa thành phố, gần một vườn sinh thái.
Huy Khang chở theo Minh Hân cũng đuổi theoNguyên Hạo. Huy Khang trầm ngâm lái xe, tốc độ ngày càng tăng cao. Minh Hân thithoảng nhìn sang cậu lo lắng, cô lo sợ bệnh tình Huy Khang vẫn chưa dứt hẳn, sợsức khỏe cậu lại gặp vấn đề. Hai người nhanh chóng theo kịp Nguyên Hạo. LúcNguyên Hạo xuống xe là lúc Huy Khang chạy tới. Hai người vào nhà ngay sauNguyên Hạo.
Nguyên Hạo vội vàng là thế, vậy mà khi tớitrước cửa phòng, chân anh lại dừng lại. Rõ ràng anh thường xuyên tới, rõ ràng nơinày với anh quá quen thuộc, nhưng lúc này, có quá nhiều cảm xúc, có quá nhiềuthứ không gọi thành tên, Nguyên Hạo thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-tan-cua-yeu-thuong/2213610/chuong-24.html