Tuấn Lâm cũngnghỉ qua đêm ở nhà trọ này, nhưng cậu không dùng chung phòng với bất kỳ thầynào mà chọn lấy một phòng khá rộng rãi cho riêng mình.
- Vậy là Vương Đức Long đang ở gần đây? -Tuấn Lâm gọi cho ông Kính Luật sau khi nhận được email thông báo của ông. Chuyếnđi này, xung quanh cậu có rất nhiều người nên ông không tiện gọi điện tới.
- Đúng vậy cậu. Ông ấy ngày mai có hẹn vớimột đối tác nước ngoài.
- Vương Văn Hoàng có đi cùng ông ta không?
Ông Kính Luật đáp:
-Không thưa cậu. Nhưng cậu đừng hành động dại dột. Mạng của ông ấy không dễ lấyđâu, cậu biết điều đó mà!
Tuấn Lâm không tỏ ra bực bội khi nghe ôngKính Luật can ngăn, cậu biết ông lo lắng cho mình.
- Tôi hiểu. Nhưng tôi vẫn sẽ làm. Ông taphải trả giá!
- Còn có nhiều cách khác mà cậu. Nếu cậuchọn cách sát hại ông ấy thì…
Tuấn Lâm mất kiên nhẫn vội ngắt lời:
- Thôi đủ rồi. Năm đó ông ta làm gì vớigia đình tôi, ông quên sao? Ba tôi không thể sống lại, đó là sự thật. Tôi sẽkhiến các con ông ta gánh chịu nỗi đau tương tự, không, mà phải nhiều hơn gấpnhiều lần, tôi sẽ khiến họ bị đau đớn giày vò suốt quãng đời còn lại, …và…theođúng cách ông ta đã làm.
Nỗi uất hận lại trào lên trong lòng, TuấnLâm thấy thật cay đắng. Ngập ngừng giây lát, ông Kính Luật nói nhỏ:
- Tôi xin lỗi, thiếu gia! Cậu hãy cẩn thận.Tôi có việc ở đây, không tới giúp cậu một tay được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-tan-cua-yeu-thuong/2213602/chuong-20.html