Quý Hòa Hiện thu ngón tay lại, ngẩng đầu nhìn ánh đèn, anh nhíu mày tắt đèn đi, một lát sau mới mở lại, anh cúi đầu nhìn bức tranh, nét ửng đỏ trên mặt tinh linh hoa đã biến mất.
Ánh đèn có vấn đề à?
Anh liếc mắt nhìn bóng đêm bên ngoài, anh chắc chắn với suy nghĩ này của mình. Anh đặt giá vẽ về lại vị trí ban đầu, sau đó nằm lên giường, tắt đèn, nhắm mắt ngủ.
Lúc nửa đêm, anh mơ hồ nghe thấy một giọng nói khá nhỏ, nhưng anh chưa kịp suy nghĩ kỹ thì ý thức đã dần rơi vào bóng tối.
Rạng sáng ngày thứ hai, Quý Hòa Hiện rời giường, anh ra ngoài chạy bộ một vòng. Khi anh chạy bộ về, lại nhìn thấy Kiều Hựu Song đứng nghiêm chỉnh trước cửa hệt như một quân nhân, anh hơi nhíu mày.
Kiều Hựu Song nhìn thấy vẻ mặt của anh thì lập tức giơ hai tay lên: "Anh Quý, không phải em muốn đến làm phiền anh nghỉ ngơi đâu, anh đã quên hôm nay anh có một hoạt động cần tham gia... Nếu anh không đi, chắc chắn Cao Vũ sẽ nghĩ cách đưa Dương Diệc Luân đi, tại sao phải nhường cơ hội lại cho tên đó kia chứ."
Quý Hòa Hiện không lên tiếng, anh tự vào nhà. Kiều Hựu Song cũng đi theo anh một cách ngay ngắn, cẩn thận đổi giày.
"Anh Quý, em biết anh không ưa gì Dương Diệc Luân, tên đó còn không xứng để xách giày cho anh nữa là. Nhưng bọn họ lại thấy anh không quan tâm đến, cho nên mới được voi đòi tiên như vậy, anh không khó chịu, nhưng em khó chịu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-minh-trong-long-ban-tay-anh-de/212538/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.