Diệp Vấn Vấn cứng người, ngay cả thở cũng không dám. Giờ phút này, thậm chí cô còn không biết mình nên phản ứng thế nào.
Đây là một đứa bé.
Còn là một đứa bé rất nghịch ngợm.
"Thứ gì thế? Búp bê à?" Chu Hạo mập cúi người xuống, ghé sát đầu vào nhìn, thẳng bé ngờ vực tự nói: "Nắm Sữa Vàng tặng mình à."
Thằng bé có suy đoán như thế là vì trước đây Nắm Sữa Vàng cứ thỉnh thoảng lại mang vài thứ vào, có lần trong miệng nó cầm ngậm tờ tiền một trăm tệ.
Ba mẹ đều nói với nó rằng, Nắm Sữa Vàng là thú cưng ông nội thích nhất khi ông còn sống, nó phải đối xử tối với Nắm Sữa Vàng một chút.
Chu Hạo rất không vui, rõ ràng nó rất thích Nắm Sữa Vàng, cũng đối xử với Nắm Sữa Vàng rất tốt, tại sao nó vừa đụng vào Nắm Sữa Vàng thì Nắm Sữa Vàng đã chạy mất.
"Đây là đồ con gái mới chơi." Chu Hạo cầm lấy Diệp Vấn Vấn đang cứng ngắc không nhúc nhích, nó ồ một tiếng: "Giống búp bê thật, chỉ là nhỏ quá."
Nó cầm Diệp Vấn Vấn chạy ra khỏi phòng sách, trẻ con không biết nặng nhẹ cho nên nó cầm rất mạnh. Diệp Vấn Vấn không thể động đậy, chỉ sợ Chu Hạo sẽ phát hiện cô là người thật, cô đã đau đến nhức gương mặt nhỏ tái mét lại.
Cô phải nghĩ cách trốn mới được.
Trong phòng khách bày đầy đồ chơi, cô không nhìn thấy được tình huống bên ngoài. Cô chỉ có thể thông qua cảm nhận để nhận biết rằng dường như Chu Hạo đã mở cửa rồi chạy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-minh-trong-long-ban-tay-anh-de/1193005/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.