Biểu cảm trên mặt Tông Việt đông cứng lại trong nháy mắt, anh ta gần như mờ mịt nhìn Diệp Vấn Vấn.
Diệp Vấn Vấn lau nước mắt trên mặt, cô nói: "Vẫn không biết nên nói thế nào với anh, xin lỗi, bây giờ mới nói cho anh biết."
Cô sợ Tông Việt không tin nên bắt đầu nói lại những việt đã xảy ra trong mấy ngày hai người ở chung với nhau, chuyện chỉ hai người họ biết, người khác không thể biết được.
Theo lời tự thuật của cô, cơ thể cao lớn của Tông Việt dần run lên, ánh mắt của anh ta từ khiếp sợ ban đầu, trở thành không thể tin tưởng, cuối cùng là chấp nhận, anh ta run giọng nói: "... Em thật sự còn sống, tôi không đoán sai."
Câu nói này, khiến Diệp Vấn Vấn khó lắm mới nín khóc lại tuôn nước mắt lần nữa.
Đến cùng vẫn là bộ đội đặc chủng kiến thức đầy đủ, Tông Việt tỉnh táo lại rất nhanh, chỉ là bàn tay buông xuống bên người vẫn khẽ run lên như cũ.
Quý Hòa Hiện thấy thế, anh tắt tivi, để phòng ăn yên tĩnh hơn.
Tông Việt bước đến trước mặt Diệp Vấn Vấn, anh ta nhìn gương mặt hoàn toàn không giống Vấn Vấn, anh ta nâng tay lên hệt như muốn ôm ấy cô. Nhưng anh ta chợt nghĩ đến gì đó, ánh mắt đượm buồn rồi thu tay lại.
Diệp Vấn Vấn bước lên, chủ động ôm anh ta: "Anh Tông Việt, cảm ơn anh."
Vành mắt của Tông Việt cũng đỏ hồng, cuối cùng đưa tay đặt trên bả vai cô: "Là anh có lỗi với em, anh không làm được chức trách của một người anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-minh-trong-long-ban-tay-anh-de/1192983/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.