“Mày có nhớ không?” – Chương hỏi tôi.
“Nhớ gì cơ?” – tôi hỏi lại.
“Nhớ nó ấy” – mụ ta lại nói tiếp.
“Mày sắp tốt nghiệp chưa Chương?” – tôi quay sang nhìn cậu ấy.
Mụ ta không nói gì cả, chỉ mỉm cười dịu dàng, nữ tính rồi khẽ lắc đầu.
“Giờ mày là sinh viên năm 3 rồi nhỉ?” – tôi vuốt cằm, tính toán. Tên khốn này tuy học giỏi nhưng được cái ngu không thể tả được trong chuyện chọn trường. Tôi còn nhớ năm ấy, khi chúng tôi quằn quại dìm chết sự hoang tưởng của mình vào sự thật mà đặt bút vào viết hồ sơ thi đại học, cậu ta là kẻ khiến mọi người ngỡ ngàng nhất – “Mày vừa già vừa tởm... Trường mày mà tống được mày đi thì tao mừng phết“.
Cậu ta – niềm tự hào gớm ghiếc của lớp tôi – lại chọn vào học một cái trường hết sức tầm thường so với lực học của bản thân. Phụ huynh ơi, cuối cùng thì câu chuyện vẫn dính tới cậu ta. Tôi xin lỗi, cậu ta tỏa sáng quá...
“Còn mày cũng thi lại được hai năm rồi nhỉ?” – cậu ta điêu ngoa đáp trả lại tôi.
Nếu tôi là một người bình thường, hẳn là tôi đã sáp lại đấm vào mặt cậu ta vài phát cho chết bố nó đi cho rồi. Đúng là cái mồm độc địa chẳng chừa ai cả.
Tuy nhiên, sự thật lại đúng như người ta nói đấy, tôi thi lại được hai năm rồi. Vỗ tay khen tôi đi, khen cho sự kiên trì lì lợm hiếm có của mình. Cái cảm giác ấy là gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-meo-cuoi-cap/3218390/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.