Khi yêu, người ta thường làm nhiều chuyện mà đến cả bản thân mình cũng không thể hiểu được. Đó chính là bản chất của tình yêu: yêu không lý trí. Bởi vì yêu mà có lý trí, tình yêu sẽ không còn mơ mộng, huyền ảo như bản chất nó vốn vậy nữa. Vì tình yêu kì diệu như vậy nên sống trên đời, không ai là không muốn yêu thử một lần. Dù khi yêu có đau đến đâu, kết quả có tệ thế nào, ít ra yêu rồi, ta mới trưởng thành được thêm một chút.
Khi nhìn thấy người mình thích đứng ngoài cửa lớp nhìn mình vừa gãi đầu vừa cười như vậy, lý trí của tôi ngay lập tức liền bị trái tim đã bay sang châu Phi chơi với hoang dã. Còn tôi đứng lại, tim đập rộn ràng, miệng muốn cười mà lại không dám cười, tay bị gãy mà vẫn muốn đưa lên vẫy gọi người ta.
Xấu hổ thật!
Tôi liếc nhìn thấy cô chủ nhiệm mình vẫn đang giảng bài nhiệt tình đến quên đi thời gian, lại liếc thấy đám bạn mình đang trợn mắt nhìn tập chịu đựng để không phất cờ bạo loạn, nhận ra không có ai để ý đến tôi và cậu bạn của tôi ngoài cửa cả. Tôi làm mặt ngu, nhìn vu vơ rồi nhích từ từ, từ từ về phía cửa lớp. Đến khi đã đứng sát cửa, tôi mới thò đầu nhìn cậu ta với vẻ mặt nghiêm trọng, trong đầu sớm đã chuẩn bị sẵn câu nói dành cho cậu ấy. Đại khái là sẽ nói những câu như “Hế lô, bạn là ai dợ? Qua đây có gì hông bạn?”. Thế nhưng, không hiểu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-meo-cuoi-cap/3218387/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.