Thạc Chân cùng Viễn Chân đồng bộ nhìn về phía Mộ Khả Ý đang đi đến. Cô ta xõa tóc xoăn nhẹ dài qua vai, mặc trên người chiếc váy đen hai dây trễ ngực, không quá phô trương như đủ mập mờ tạo nên nét quyến rũ bí ẩn.
Mộ Khả Ý trang điểm tôn lên nét đẹp kiều diễm, cô ta đến nở một nụ cười, cất tông giọng vừa đủ nghe: “Khi nãy thấy anh bị mấy cô gái kia vây quanh, anh có cần em giúp không?”
Không đợi Viễn Chân trả lời, Thạc Chân đã nhanh nhẹn trả lời: “Có ạ, cô xử lý họ giúp chú Chân, chú ấy bây giờ khổ tâm lắm rồi.”
Nói xong Thạc Chân đẩy tay Viễn Chân đang gác đùi mình ra, nhảy xuống sàn đứng thẳng người, dùng vẻ mặt thân thiện đối diện với Mộ Khả Ý: “Cô canh chừng giúp chú Chân nhé, con đi chơi với mấy em nhỏ.”
Mộ Khả Ý không hay biết sự tình mà gật đầu đồng ý trong vui mừng, Thạc Chân vừa lướt qua cô ta đã xoay đầu nhìn trộm gương mặt đen thui của Viễn Chân, cô che miệng cười trộm, lén lút rời khỏi hội trường.
Sau khi Thạc Chân đi, Mộ Khả Ý mừng thầm ngồi xuống bên cạnh Viễn Chân, tìm cớ bắt chuyện với anh: “Viễn Chân, buổi tiệc sắp tới anh chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi.” Viễn Chân ảm đạm đáp.
Bỗng nhiên điện thoại báo tin nhắn mới, lời nói tiếp theo của Mộ Khả Ý bị Viễn Chân bỏ ngoài tai, anh mở điện thoại lên xem, phát hiện là tin nhắn của Thạc Chân, nội dung chỉ có mỗi ký tự hình chiếc xe hơi.
Viễn Chân khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-mat/1020294/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.