Trong lúc ngồi đợi, mải mê nói chuyện cũ và nhắc đến Lưu Minh, lần đầu tiên Thạc Chân mới biết đến chuyện anh từng đánh người làm cô rơi xuống hồ bơi ngày đó. Tuy quãng thời gian kết bạn rất ngắn, nhưng Thạc Chân luôn có cảm giác thân thiết với Lưu Minh, có lẽ vì lần đầu gặp nhau đã có điểm chung để làm bạn. Dù là bất cứ yêu cầu hay mong muốn nào của Thạc Chân, khi cô nhờ vả Lưu Minh chưa từng từ chối, có một người bạn như anh đã quá tốt với quãng đời học trò của cô.
Khi kiểm tra lại đồng hồ đã gần mười hai giờ, tính ra cũng đã đợi hơn hai tiếng vẫn chưa nhận được tin báo của nhân viên lễ tân. Thạc Chân không đợi được nữa, lúc bước ra khỏi phòng chờ định đến hỏi lại, nữ nhân viên khi nãy từ xa đã tỏ rõ thái độ khinh thường.
Ngay cùng lúc đó, Viễn Chân cùng Phi từ trong thang máy đi ra chuẩn bị ăn trưa. Bắt gặp Thạc Chân đang có mặt trong sảnh, Viễn Chân nhanh chóng chuyển hướng đi đến chỗ cô, cất tiếng hỏi: “Sao em ở đây?”
Hai tiếng đợi chờ của Thạc Chân xem như phí công, sớm biết cô gái đó cố ý làm khó dễ, cô đã gọi điện cho Viễn Chân đưa cô lên văn phòng. Thạc Chân rời mắt khỏi quầy lễ tân nhìn qua Viễn Chân, rồi nhìn qua Phi, không nói tiếng nào.
Trong phòng chờ, Kha Mỹ đang dõi mắt theo hành động của Thạc Chân, vừa thấy bóng dáng Phi từ xa đến gần liền bật dạy chạy ra, vui mừng đến cười ngốc: “Anh Phi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-mat/1020274/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.