Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Thạc Chân trong lòng kiên quyết ra phòng khách, Viễn Chân vừa thấy cô ra đến cửa lập tức ho một tràng dài đầy lộ liễu.
Thạc Chân thở ra một hơi bất đắc dĩ, bày ra bộ dạng thờ ơ nhìn anh đang nằm nghiêng ngã trên giường, lên tiếng nhắc: “Chú ngủ đi.”
“Còn em?”
Nhìn gương mặt trông đợi của Viễn Chân, Thạc Chân không thể không đề phòng nhưng cũng không nhẫn tâm, cô cảnh giác đưa ra yêu cầu: “Chú hứa không làm bậy, em sẽ ngủ ở đây.”
“Hứa!” Viễn Chân gật đầu chắc nịch.
Thạc Chân chần chừ vài giây rồi tắt đèn phòng, quay trở lại nằm bên cạnh Viễn Chân.
So với những gì cô lo lắng, anh hoàn toàn giữ lời hứa, chỉ nằm bên cạnh không động tay động chân, cũng không ôm cô.
Qua một lúc lâu, Thạc Chân theo quán tính giật mình tỉnh giấc, phát hiện Viễn Chân bên cạnh đã không thấy đâu, hơi ấm cũng không còn. Cô ngồi dậy, phía ngoài ban công khuất sau tấm màn có khói tỏa ra, cô khẽ cau mày đi ra.
Viễn Chân ngồi hút thuốc ngoài ban công, dáng vẻ trầm ngâm mang theo tâm sự, Thạc Chân đẩy cửa bước ra, dứt khoát giật lấy điếu thuốc đang cháy dở trong tay anh vùi vào gạt tàn trên bàn trước mặt.
Lướt qua cơ thể chỉ mặc mỗi quần dài của Viễn Chân, Thạc Chân rầu rĩ nhắc nhở: “Nửa đêm chú còn ra đây hứng gió.”
Viễn Chân không động đậy, Thạc Chân kéo tay anh đứng lên trở lại vào phòng, cũng chẳng hiểu nổi người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu lại giận dỗi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-mat/1020269/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.