Sáng hôm sau, Thạc Chân thấy Viễn Chân ngủ ngon cũng không làm phiền, có điều cô nhận ra dường như tâm tình hôm qua của anh không tốt, tắm một lúc lâu sau đó lên giường nằm ngủ. Quay qua quay lại hết nửa ngày, Viễn Chân vẫn chưa thức, Thạc Chân phải tự mình ra ngoài mua đồ ăn. Hai giờ, Thạc Chân chuẩn bị đi dự hôn lễ của Lưu Minh, lúc sắp ra ngoài nhìn Viễn Chân nằm trên giường có chút bất an, cô đến gần lên tiếng hỏi: "Chú Chân, chú không đi công tác sao?" Viễn Chân còn chưa kiểm tra đồng hồ đã trả lời ngay: "Vẫn chưa đến giờ." "Vậy... con đi trước, đồ ăn trên bàn ở phòng bếp, chú nhớ ăn nhé." Dặn xong Thạc Chân rời đi, đến một cửa hàng làm đẹp bên cạnh chung cư trang điểm làm tóc, bao nhiêu năm không dám xài tiền cũng có dịp để tiêu xài thay đổi bản thân. Tiếc thì có tiếc, nhưng dịp quan trọng chỉ có một lần, còn việc kiếm tiền sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội. Trước lúc đến nhà hàng diễn ra tiệc cưới, Thạc Chân ghé cửa hàng tiện lợi ngay phía đối diện mua nước suối. Trong lúc Thạc Chân tính tiền ở quầy thu ngân, cô gái đứng trước cô có điện thoại, cô ta vừa bắt máy đã cau có cằn nhằn: “Nghe đây!” Không biết bên kia nói gì, cô ta liền cười ngại ngùng, vờ xấu hổ nói: “Tôi biết rồi, yên tâm, anh cứ lo cuộc họp đi, còn phó chủ tịch để tôi lo.” Bên kia lại nói gì đó, cô gái liền nói: “Nhớ, tầng bảy đúng không?” Thạc Chân sững người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, đó là số tầng căn hộ của Viễn Chân. Xung quanh đây chỉ có duy nhất khu chung cư Viễn Chân đang ở là thiết kế theo dạng mỗi tầng một hộ, chắc chắn không nhầm lẫn được. Cô gái nói xong cúp máy, lấy thẻ đưa tiền, sau đó xách túi đồ vừa mua rời khỏi. Thạc Chân nghe được tiếng lòng mình tan vỡ, cô gái kia mặc váy công sở, dưới ngắn trên hở, mái tóc xoăn bồng bềnh, trang điểm kỹ lưỡng với màu son đỏ quyến rũ. Thứ cô ta vừa mua là thuốc lá hiệu Viễn Chân hay lén hút giấu trong ngăn bàn và hộp BCS. Thạc Chân vô thức bật cười chua xót trong nước mắt, Viễn Chân không phải còn nhỏ, nghĩ gì làm gì đó việc của anh. Nhưng tưởng tượng đến cảnh anh cùng cô gái khác lên giường, trái tim Thạc Chân có cảm giác như bị ai đó đâm từng nhát không ngừng. Qua một lúc, lồng ngực Thạc Chân vẫn thở không nổi, chân lại không đứng vững, càng nghĩ về Viễn Chân và cô gái kia khiến cô như phát điên. Thạc Chân cách đó vài tiếng còn tự hỏi tại sao Viễn Chân lại kỳ lạ qua nay, hóa ra vì cần người giải tỏa nhu cầu, anh không phát tiết lên cô xem như cũng còn chút đạo đức làm người. Tự lừa dối bản thân là vậy, nhưng mỗi giây trôi qua đối với Thạc Chân như địa ngục tra tấn, trong đầu cô không thể nào ngừng nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng kia. Cô muốn ngăn cản, nhưng lại không đủ can đảm trở về nhà, bởi cô rất sợ khi mở cửa ra sẽ nhìn thấy cảnh tượng cô không muốn thấy nhất. Khi Thạc Chân bước ra ngoài, bầu trời không rõ từ khi nào lại chuyển sang màu xám. Cô ngẩng đầu cười nhạt, từng bước rời đi trong thất vọng. Vào ngay lúc này, Thạc Chân đang mặc một chiếc váy đắt tiền, trang điểm thật kỹ lưỡng, trong lòng cô khao khát được dùng bộ dạng này đứng trước mặt Viễn Chân để cho anh thấy... Cô gái anh xem là trẻ con ngày đó cũng đã trở thành thiếu nữ, đến khi anh hối hận rồi cô cũng sẽ không bao giờ mềm lòng một lần nào nữa. Hôn lễ của Lưu Minh bắt đầu từ bảy giờ tối, cô dâu mới chỉ vừa tròn mười tám tuổi, vừa xinh xắn lại vừa tinh nghịch, đặc biệt rất bám anh. Về phần Lưu Minh không hẳn không thích cô gái đó, chỉ là anh không thích kiểu bị bám lấy suốt buổi suốt ngày, nhưng lâu dần lại vô tình trở thành thói quen. Thạc Chân chỉ đến chúc mừng một chút rồi về, những người bạn cũ cùng lớp năm đó cũng chưa kịp kết bạn, gặp lại như người lạ gặp nhau. Thạc Chân không có tinh thần kết bạn giao lưu, bởi tâm trạng cô càng lúc càng cực kỳ tệ hại, trong đầu không ngừng tưởng tượng về những cảnh ân ái của Viễn Chân cùng cô gái cô nhìn thấy ở cửa hàng tiện lợi. Thành phố về đêm đông đúc, ánh đèn màu sắc từ các cửa hiệu phát ra lấp lánh, Thạc Chân thẫn thờ đi bộ trên vỉa hè, nước mắt hòa cùng nước mưa làm một. Bầu trời xám đen trút cơn mưa lớn, Thạc Chân vẫn lê từng bước trên đường, da thịt không có bất kỳ cảm giác đau rát khi bị mưa bắn vào, bởi so với nỗi đau trong trái tim cô chẳng thấm vào đâu. Lẽ ra Thạc Chân quyết tâm buông tay phải mặc kệ mọi mối quan hệ riêng tư của Viễn Chân, nhưng trái tim cô lại phản bội cô, cứ âm thầm quay đầu về phía anh để rồi hết lần này đến lần khác tự chuốc lấy đau khổ. Trong cơn mưa lớn mù mịt, trước mắt Thạc Chân chuyển động liên tục, chẳng mấy chốc chuyển sang tối đen. Khi Thạc Chân mở mắt tỉnh dậy mới phát hiện cô đang nằm trên giường ấm, trần nhà có chút quen mắt, mùi hương xung quanh càng quen thuộc. Thạc Chân vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, phía trên người cô bỗng ập lên một bóng dáng to lớn. Biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt xa cách nhìn chằm chằm vào Thạc Chân, bàn tay to bất chợt bóp chặt cằm cô, trầm thấp giọng hỏi: "Cậu ta kết hôn, em đau lòng đến vậy sao?" Thạc Chân kinh ngạc mở to mắt, cách xưng hô này... Thấy Thạc Chân không trả lời, vẻ mặt lại có chút sốc, bàn tay to kia càng bóp chặt hơn, nét mặt đến giọng nói đều mất kiên nhẫn: "Tôi hỏi, em đau lòng vì cậu ta kết hôn?" Bao nhiêu cảm xúc vui buồn của Thạc Chân đều hóa thành nước mắt, cô uất ức vùng vẫy trong vô vọng, tim đau đến mức bật khóc nghẹn. Cô luôn nghĩ mình sẽ mạnh mẽ vượt qua mọi chuyện, đến khi đối diện với người mình thích, cô lại không kìm được nữa. "Con đau lòng vì chú lên giường với cô gái khác!" Tiếng hét ấm ức của Thạc Chân phá tan bầu không khí yên tĩnh. Bàn tay giữ cằm cô lập tức buông lỏng, nét cười hiện lên gương mặt đầy nam tính của Viễn Chân: "Em nói thật?" Trong lúc Viễn Chân mất cảnh giác, Thạc Chân bật dậy muốn bỏ chạy, nhưng lại dễ dàng bị anh khống chế ép chặt xuống giường. Đôi môi Thạc Chân bị phủ lấy, chiếc áo lụa mỏng manh to rộng duy nhất trên người bị xé rách, bàn tay có phần thô ráp của Viễn Chân chà sát trên da thịt cô đến đau rát. Thạc Chân lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết, váy trên người cô đã sớm thay bằng áo Viễn Chân, chỉ cần anh ra tay một phát thì cơ thể của cô liền sẵn sàng dâng lên cho anh. Trước sự tấn công dồn dập có phần thô bạo của Viễn Chân, Thạc Chân cắn chặt răng không cho anh đưa lưỡi vào miệng mình, cả cơ thể cực lực vùng vẫy phản kháng trước sự động chạm quá giới hạn của anh. Bị Thạc Chân cự tuyệt, Viễn Chân hành động dứt khoát, dịch người thấp xuống úp mặt vào giữa hai chân cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]