Bên trong phòng thay đồ cạnh khu vực hồ bơi của trường, Thạc Chân vẫn chưa thoát khỏi hoảng loạn về sự việc xảy ra bất ngờ khi nãy, nghĩ lại tay chân cô mềm nhũn muốn rụng rời.
Kha Mỹ đứng bên cạnh cầm máy sấy sấy khô quần áo giúp Thạc Chân tránh để bị cảm lạnh, cô nàng sốt ruột hỏi: “Thạc Chân, cậu có ổn không? Có cần đến phòng y tế kiểm tra không?”
“Mình không sao, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt một chút.” Thạc Chân cúi đầu, chiếc khăn lớn trên đầu che đi gương mặt và nửa thân trên của cô.
Trong tầm mắt Thạc Chân bỗng xuất hiện đôi chân ống quần tây xám, mang giày da bóng loáng. Hơi nóng từ máy sấy cũng dừng lại một chỗ trên người Thạc Chân, ắt hẳn người đứng trước mặt cô lúc này đã khiến Kha Mỹ sửng sốt bất động.
Giống hệt như Thạc Chân đoán, Kha Mỹ vừa nhìn thấy Viễn Chân bước vào đã há hốc kinh ngạc, ấn tượng đầu tiên là anh cực kỳ cao, trên người phát ra khí chất giàu có và đầy mùi tiền.
Thấy Kha Mỹ trợn mắt không khép miệng, Phi bước đến cầm lấy máy sấy trong tay cô nàng tắt đi, dáng vẻ nghiêm túc dọa người: “Cám ơn.”
“Không... có gì ạ.” Kha Mỹ trong bụng không ngừng cảm thán, người đàn ông này vừa nhìn đã toát đầy hương vị nam tính.
Viễn Chân bỗng ngồi chổm trước mặt Thạc Chân, tạm thời cất sự tức giận dưới đáy lòng, lo lắng hỏi han: “Con ổn không?”
Thạc Chân lạnh lùng xoay đầu đi, đáp bằng giọng điệu khiêu khích: “Cũng chẳng chết được.”
Viễn Chân không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-mat/1020240/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.