Lưu số điện thoại xong Thạc Chân tiện tay gửi hai tin nhắn đồng loạt cho Viễn Thành và Lưu Minh, thông báo cho họ biết số điện thoại của cô để tiện liên lạc sau này.
Đến hơn mười giờ, cửa phòng Thạc Chân được bật mở, Viễn Chân bước chân nhẹ nhàng vào trong, đến bế cô lên về phòng mình. Nếu để Thạc Chân nằm lên giường của cô, cô chắc chắn sẽ nổi giận, anh chỉ còn cách nhường giường mình cho cô.
Hơn bốn giờ sáng Thạc Chân bị tỉnh giấc, dưới ánh đèn ngủ màu vàng dễ dàng nhận ra cô đang ở phòng Viễn Chân, sự quan tâm này đã khiến cô không còn thoải mái. Cô rời giường trở về phòng, nằm xuống sàn cạnh sách vở và những bộ quần áo được xếp chồng ngay ngắn, dùng áo khoác đắp lên người tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau Thạc Chân dậy sớm không ăn sáng, cố ý rời khỏi nhà trong lúc Viễn Chân không để ý. Đoạn đường đến trường chỉ là một đường thẳng, cô thong thả đi trên vỉa hè xem như vừa tập thể dục buổi sáng vừa hít thở không khí trong lành.
Sát bên lề đường vỉa hè bỗng có một nam sinh mặc đồng phục trường Thạc Chân lái xe mô tô tấp vào, tháo mũ bảo hiểm xoay đầu về phía cô đang đi tới.
Biểu cảm Thạc Chân cảm thán, bước chân vô thức đi nhanh đến trầm trồ: “Lưu Manh, xe cậu sao? Không sợ cảnh sát bắt à?”
Lưu Minh gác tay lên mũ bảo hiểm đặt trên bình xăng, dáng vẻ vô cùng tự đắc: “Bác tôi làm trong cảnh sát giao thông đấy.”
Thạc Chân bĩu môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-mat/1020238/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.