Sắc mặt Thạc Chân kém hẳn khi nghe câu trả lời của Mộ Khả Ý, Viễn Chân cũng chẳng khó để nhận ra cảm giác của cô lúc này, anh không nhanh không chậm lên tiếng: “Con bé biết hết mọi chuyện.”
Biểu cảm Mộ Khả Ý ngỡ ra, vội cười trừ thu lại dáng vẻ tự tin ban nãy, ngại ngùng giải thích: “Cô tưởng con chưa biết, thực ra cô với chú con cũng chỉ qua mặt người lớn thôi."
“Con biết cô đang nói dối.”
Lời nói của Thạc Chân mang theo sự phẫn nộ được kìm nén, chỉ cần nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Mộ Khả Ý khi bị Viễn Chân nhắc nhở, cũng đủ biết được tình cảm của cô gái này dành cho anh. Điều kiện lẫn ngoại hình của anh vô cùng ưu tú, có đánh chết Thạc Chân cũng không tin Mộ Khả Ý không rung động với anh trong suốt một năm rưỡi qua.
Nét mặt Mộ Khả Ý trở nên cứng nhắc, không rõ nên cười hay khóc mới phù hợp với tình huống này. Trước đó cô chỉ nghe nhắc về Thạc Chân, nghe đâu là một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng trực tiếp đối mặt lại có cảm giác cô bé này không hề dễ kết thân.
Bầu không khí sau câu nói của Thạc Chân trở nên nặng nề, Viễn Chân vẫn rất bình tĩnh cất tiếng hóa giải sự căng thẳng: “Bạn cô đang chờ.”
“Phải rồi.” Mộ Khả Ý có hơi giật mình tỉnh táo lại, vội nhanh chóng rời đi trước: “Lần tới chúng ta nói chuyện nhiều hơn nhé.”
Mộ Khả Ý vừa rời đi đồ ăn cũng được dọn lên, Thạc Chân không vội ăn, chợt bật cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-mat/1020235/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.